Quan trọng hơn là, nếu như nàng chê hắn già, vậy thì Vương Côn sẽ là người trẻ tuổi anh tuấn trong mắt nàng sao?
Trước kia, Nghiêu Mộ Dã chưa bao giờ nghĩ rằng mình có chỗ nào thiếu sót so với những nam nhân khác.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đã quen với việc được người khác chăm chú ngước nhìn ngưỡng mộ. Bất kể là trong trường học, trong quân doanh hay thậm chí là trong triều đình sau này, người nào nhắc đến Nghiêu nhị thiếu gia mà trong lòng không khỏi hâm mộ?
Quen đứng trên vạn người, sao hắn có thể nhấm nháp qua trải mùi vị của sự tự ti?
Hơn nữa hắn vẫn chưa già, còn chưa đến ba mươi tuổi, đây chính là độ tuổi nam nhi phong nhã hào hoa tạo dựng sự nghiệp tốt nhất, ngay cả khi đã thành gia lập thất, trong bữa tiệc đầy tháng của cháu đích tôn Tả thừa tướng, những quý nữ chưa xuất giá còn chủ động đến lấy lòng hắn, âm thầm bày tỏ lòng kính mếm của mình, dẫu sao người ta cũng biết thân phận chính thê của hắn không phải là tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc, những quý nữ tự nhân mình có thể thay thế vị trí có một khối người.
Nhưng bây giờ, trong mắt nương tử mới cưới trước mặt, hắn vừa không thú vị vừa quá già so với cái tên bệnh phu ôm yếu trước của nàng, sắc mặt nhất thời càng thêm khó coi.
Ngọc Châu thấy hắn không nói gì, chỉ nghiêm mặt thần sắc không rõ ràng, chính mình chủ động nũng nịu , người kia không nghênh tiếp thì thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469650/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.