Không ai hiểu con bằng mẹ, Nghiêu phu nhân nhìn thấy dáng vẻ vội vàng xông vào của con trai, đương nhiên hiểu rõ tâm tư của hắn.
Nghiêu phu nhân lặng lẽ liếc con trai một cái, tiếp tục mỉm cười nói với Ngọc Châu: “Nam nhân Nghiêu gia của chúng ta từ xưa đến nay luôn lạnh lùng, mấy trăm năm sau khó khăn lắm mới sinh ra một người có tình thì lại bị con đụng phải, chỉ cần rời ra nửa khắc cũng không thể yên lòng nha…’’
Nghiêu Mộ Dã nghe được ý tứ trào phúng của mẫu thân, cũng chỉ có thể vờ như không biết, vòng vo chuyển chủ đề: “Trong cung gần đây được tiến cống một ít dưa đỏ, rất ngon ngọt. Hoàng thượng có thưởng cho Nghiêu phủ một ít, chỉ là trái cây không thể chịu được thời tiết, nhân lúc còn tươi phải ăn hết, con cho người cắt ra rồi bưng lên, ngoại trừ mang đến phòng của đại ca một phần, phần còn lại đủ cho chúng ta cùng nhau nếm thử, một lát nữa gọi Xu Đình đến ăn đi.’’
Quả dưa đỏ thơm ngon, hơn nữa còn được ướp lạnh thì đúng là càng giải nhiệt ngon miệng.
Nghiêu Xu Đình đã bị giam giữ trong phủ đã mấy ngày, trong lòng tiểu cô nương sớm đã ủ rũ bực bội, lại còn bị phồng rộp trong miệng, mấy ngày nay ăn cái gì cũng không có khẩu vị, nhưng đây lại là dưa hấu giải nhiệt, cắt thành từng miếng nhỏ rồi dùng nĩa vàng nhỏ xiên ăn ngon lành.
Nhưng lúc này trong lòng Ngọc Châu đang lo lắng trăm bề, cho dù trái cây có tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469612/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.