Nghĩ đến đây, Ngọc Châu ngồi thẳng người dậy, trong căn phòng tràn ngập hương thơm của mùi vị đàn hương cũng không thể giúp nàng bình tĩnh lại. 
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên bên ngoài khúc quanh nơi hành lang, tất nhiên là của Thái úy vừa quay về phủ. 
Nghiêu Mộ Dã vén rèm cửa lên, thăm dò thì nhìn thấy Ngọc Châu còn chưa ngủ, liền bước vào và ngồi xuống bên cạnh nàng nói: “Sao rồi? Có dọa đến nàng không?’’ 
Ngọc Châu lắc đầu, hỏi: “Viên tiểu thư không sao chứ?’’ 
Nghiêu Mộ Dã nói: “Lúc đó ta cùng với mấy người của Triệu Kinh ty, không đến xem nàng ta, nhưng mà nghe nói cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.’’ 
Ngọc Châu rũ mắt xuống, thầm nghĩ: Lúc đó cấp bách hỏi như vậy, tại sao không đi qua xem một chút chứ. 
Nghiêu Mộ Dã từ trước nay vẫn luôn là một người thông minh, đối với những tâm tư tinh tế của nữ nhân, chỉ cần bằng lòng suy nghĩ một chút, vẫn có thể đoán ra một hoặc hai điều. 
Hắn cảm thấy từ sau khi kết thúc cung yến trở về ngày hôm đó, dường như Ngọc Châu đối xử với hắn hơi lạnh nhạt. 
Hiện tại đối mặt với nữ nhân này, Nghiêu Mộ Dã đã không còn sự tự tin kiêu ngạo khi đứng trước hồng nhan, thậm chí hắn còn biết rằng nếu người này trở mặt quay lưng thì có thể dứt khoát thu dọn đồ đạc rời đi chỉ trong vòng nửa canh giờ. 
Do đó, hắn đã mất đi sự mặc sức suy nghĩ lạnh lùng khiển trách 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469607/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.