Nghĩ vậy, giọng điệu của Nghiêu Mộ Dã không khỏi dịu hơn chút: “Tính toán sổ sách vốn không phải sở trường của nàng. Không bằng kêu quản gia trong phủ dẫn người đến giúp nàng xử lý thành quyển, sau này nàng cũng đỡ tốn sức hơn một chút…” 
Ngọc Châu ăn vài miếng đã no, để chén đũa xuống rồi nói: “Đây vốn là chuyện bản thân phải tự làm, hà tất phiền đến người khác…” 
Nghiêu Mộ Dã nuốt không trôi được miếng thịt vịt trong miệng, hắn có cảm giác rằng “người khác” trong lời nói của nàng chính là mình! 
Hắn cũng buông đũa xuống, mở miệng nói: “Hôm qua ta… nói hơi nặng nề. Nhưng đạo lý đó hẳn là nàng cũng hiểu.” 
Ngọc Châu không muốn bàn luận lại chuyện đó với hắn, ngắt lời: “Thái úy nói có lý. Nếu không có chuyện gì thì Ngọc Châu tiếp tục tính sổ sách đây.” Nói xong nàng lập tức đứng dậy. 
Nghiêu Mộ Dã làm sao có thể nhìn nàng phớt lờ hắn như vậy, duỗi một tay ra bắt lấy cánh tay của nàng, lạnh lùng nói: “Nếu có lý thì sao nàng còn sưng mặt sưng mày lên như thế? Chẳng lẽ chúng ta lại phải cãi vã vì một người ngoài sao? 
Ngọc Châu có chút bất đắc dĩ, đưa tay sửa lại mấy lọn tóc bên gò má, nhẹ giọng nói: “Đối với Thái úy, thật ra ta và Nhị tỷ đều xem như người ngoài, đúng là không đáng để cãi vã. Ngọc Châu đã biết sai, Thái úy có thể buông tay ra chưa?” 
Nghiêu Mộ Dã cảm thấy nếu về sau mình có bị tức chết thì nữ tử 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469596/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.