🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Edit: Táo Mèo



Câu hỏi này khiến Ngọc Châu ngẩn cả người, trong giây lát nói không nên lời, hôm qua nàng quá hốt hoảng, ngay cả giấc mơ cũng hỗn loạn, chỉ mơ hồ nhớ tới sự bất lực của bản thân và lo lắng tới nỗi muốn bật khóc, khi tỉnh lại, nàng cảm thấy tâm trạng kém hẳn. Qua lời Thái úy nói thì có vẻ trong mơ nàng đã gọi Vương lang, trông Thái úy tỏ ra không có chuyện gì, nhưng khuôn mặt lại tựa như khá căng thẳng, nàng đành hạ gióng đáp, "Ta...còn nói mê hả?"



Thái úy chậm rãi ăn một thìa cháo, rồi lại từ tốn kéo dài âm điệu, "Ừ..."



Có điều, làm sao mà Ngọc Châu nhớ được hôm qua bản thân nói mớ cái quái gì, vả lại quay qua truy hỏi Thái úy thì cũng không ổn, vì vậy nàng đành vùi đầu ăn cháo, sau đó cố gắng chậm rãi hồi tưởng.



Thái úy liếc mắt nhìn bộ dạng thất thần của Ngọc Châu theo miệng bát, dường như nàng vẫn còn chìm đắm trong giấc mộng gặp gỡ với Vương Côn, sắc mặt Thái úy không khỏi càng khó coi, nhưng lúc này mà ăn dấm nữ nhân ốm yếu kia thì hình như lại hẹp hòi quá, thế là hắn chỉ có thể hung hăng nuốt lại và chịu đựng.



Bữa sáng trải qua trong bầu không khí hơi nặng nề, lúc Thái úy ra thì xe ngựa đã chuẩn bị ổn thỏa.



Không giống với xe trong quân doanh, chiếc xe ngựa ngựa lộng lẫy này được điều động từ trạm dịch kinh thành, được làm bằng gỗ đàn hương, hai con ngựa này cũng cực kỳ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469563/chuong-97.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.