Edit: Táo Mèo 
Kể từ khi làm đại tướng quân ở Tây Bắc, Ôn Dật Tài chưa từng té ngã một cú nào chật vật như vậy. 
Trận chiến này thua cuộc, hắn ta chỉ có thể kìm nén cơn giận khó mà nói nên lời. Nếu hắn tự tay giết chết tiểu tiện nhân trèo tường kia thì dù có bị cấp dưới "phản bội", ít ra hắn ta còn có thể đổ thừa vì bị xui xẻo, không ai có thể mắng chửi hắn bằng cái từ đáng đời được. 
Hiếm khi Ôn Dật Tài có thể rộng lượng như vậy một lần, hắn muốn noi theo bậc hiền triết đã khuất, bỏ qua cho tên ái tướng với tinh lực dồi dào, thành toàn một đôi cẩu nam nữ, đổi lại cho mình được cái mỹ danh yêu quý người tài, ai ngờ chưa kịp thuê văn nhân tới trau chuốt tô sắc ngòi bút, truyền bá ca ngợi khắp các tửu lâu và quán trà trên đại Ngụy thì hết chuyện này tới chuyện khác cứ như thiêu thân liên tiếp ùa tới. 
Đầu tiên là tiểu thiếp kia đẻ non rồi chết một cách không rõ ràng, tiếp đó người trượng phu như hắn chưa kịp khóc lóc long trời lở đất thì tên gian phu nọ đã dùng danh nghĩa si tình không đổi, cảm động trời đất để đầu hàng chạy sang hàng ngũ của kẻ địch, con mẹ nó, tên gian phu đó vẫn cứ dùng mãi chiêu bài vì báo thù rửa hận cho tiểu thiếp của hắn! Cuối cùng, bản thân hắn chẳng thể bắt bẻ được điều gì, còn bị tên khốn kiếp đó đánh cho tan tác. 
Nếu không có sức nhẫn nhục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469553/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.