Chương trước
Chương sau
Đã có Nghiêu phu nhân cho phép, những lo lắng vụn vặt về chuyện mở cửa hàng đều có thể được dàn xếp rõ ràng.

Tổ tiên của thế gia Đại Ngụy ít nhiều gì đều là đại tộc Giang Nam, gia cảnh giàu có, ruộng đất bạt ngàn, thường ngày cũng đều dựa vào địa tô mà tá điền nộp lên. Cho nên đệ tử trong tộc không tự kinh doanh, cả ngày nếu không phải ở trong phủ nghiên cứu thứ yêu thích thì là tụ họp du ngoạn. Nghiêu phụ thân của Thái úy đó là như thế, ngoài việc không biết cưỡi ngựa ra chiến trường chém giết ra thì đối với mấy cái hiện vật đồ cổ, cầm kỳ thư họa là không gì không giỏi. Thế nhưng những tinh thông ấy đều được đổi lấy bằng những khoản bạc lớn. năm đó Nghiêu gia xuống dốc, ngoại trừ do trong triều không có nhân tài tinh thông đạo làm quan ra thì còn do nguyên nhân tiền tài bị tiêu hao quá mức, không thể chống đỡ nổi.

Từ khi Nghiêu phu nhân chưởng quản nhà cửa tới nay, tình hình ngược lại trở nên biến đổi. Thân là phu nhân của nhà cao cửa rộng tất nhiên không tiện tự mình xử lý mấy chuyện làm ăn thấp hèn của thương nhân. Nhưng Nghiêu phu nhân lại tìm đường tắt, chuyên môn mời chào một ít môn khách khôn khéo có khả năng, lại rành kinh doanh về, cung cấp tiền bạc giúp đỡ bọn họ mở cửa hàng, bí mật bỏ vào cổ phần, tính toán tất cả thì mỗi năm tiền bạc thu về cũng khá nhiều.

Cho nên nếu chỉ bàn riêng về chuyện này thì trù tính hiện tại của Phạm Thanh Vân chẳng qua cũng là đi theo con đường xưa của Nghiêu phu nhân mà thôi. Bây giờ Ngọc Châu muốn mở một cửa hàng ngọc thạch có địa vị ngang nhau với Phạm Thanh Vân, đối với Nghiêu phu nhân thì xem ra chẳng phải việc khó gì. Nghiêu phu nhân sai quản gia trình lên cho Ngọc Châu xem qua tình hình cụ thể, tỉ mỉ của những cửa hàng mà mấy năm nay Nghiêu gia âm thầm mua, để nàng chọn mấy cái vừa ý, rồi cùng quản gia đi đến đó xem thử. Cuối cùng nàng chọn một cửa hàng nằm trên con đường Trường An náo nhiệt nhất kinh thành. Còn về phần người làm thì ngược lại không gấp, có thể từ từ tuyển chọn.

Trong lúc đó Phạm Thanh Vân có tự mình qua đây nhìn một chút công việc chuẩn bị cửa hàng của Ngọc Châu. Tự mình giải thích chuyện Hồ Vạn Trù bắt chước theo tiếng ve kêu của nàng, chỉ nói là đồ nhi này của hắn cầu thắng đến gấp gáp nên nhất thời làm chuyện kém cỏi. Có điều Hồ Vạn Trù đã chủ động tới thừa nhận sai lầm với sư phụ là hắn, cho nên hắn cũng đại diện xin lỗi Ngọc Châu.

Nếu Phạm đại nhân đã muốn bày ra sắc mặt của cố nhân hiền lành thì Ngọc Châu cũng lười xé rách, chỉ cười xã giao đáp lại.

Chỉ là Phạm đại nhân vẫn nói ra thâm ý của lần này khi tới đây đó là có ý muốn sát nhập cửa hàng với Ngọc Châu, tránh chuyện phiền não hai nhà cạnh tranh.

Thế nhưng ngay lúc Phạm đại nhân nói chuyện thì người làm trong cửa hàng Ngọc Châu liên tục mang đến mấy phần ngọc khí mà các nhà cao cửa rộng đặt làm qua đây.

Cái này làm cho lời chưa ra khỏi miệng Phạm đại nhân bị nghẹn lại trong họng.

Từ sau khi cuộc thi đấu kết thúc, Ngọc Châu đã là không thắng mà nổi danh, rất nhiều quý nhân thưởng thức sự thanh nhã và không rập theo khuôn phép cũ của nàng, đều muốn đặt ngọc phẩm ở cửa hàng mới của nàng. Trái lại phía Hồ Vạn Trù thì tuy là chiến thắng trong cuộc thi nhưng bởi vì cái bô kêu vang kia mà làm tổn hại đến sự thanh nhã đại thế gia coi trọng.

Từ trước đến này Nghiêu gia vốn là thước đo mà thế gia ở kinh thành luôn tôn trọng. Gần đây trong vài lần trà yến, ngay cả Nghiêu phu nhân đều không tiếc tán dương Viên tiểu thư có tài chạm trổ tinh vi, có phong thái của Viên đại sư năm xưa. Các thế gia khác làm sao có thể cam chịu rớt về phía sau? Tất nhiên là người người tranh nhau tung hô theo rồi.

Sau khi rõ ràng điểm này, ngay cả Phạm Thanh Vân cũng tự biết trong lòng nếu bây giờ mở miệng đề cập chuyện sát nhập cửa hàng thì bản thân cũng chẳng có được lợi lộc gì. Hiện tại danh tiếng của Ngọc Châu đang nổi như cồn, làm sao sẽ dễ dàng chịu cúi đầu chứ?

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn nắm bắt được lòng người nên không nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ.

Ngọc Châu nhìn bóng dáng hắn, chán ghét đến nhìu mày.

Ngọc Châu biết rõ nếu như muốn cạnh tranh buôn bán ngọc thạch với Phạm Thanh Vân thì trên căn bản còn phải để ý đến chất lượng ngọc thô. Mà ngọc thạch tốt nhất Đại Ngụy thì vẫn là sản sinh ra từ trấn Ngọc Thạch của Tây Bắc. Một mặt là bởi vì trấn Ngọc Thạch có quặng ngọc thạch tốt nhất lớn nhất Đại Ngụy, một mặt là vì nơi đó còn có các sư phụ tách đá tay nghề lão luyện được các gia tộc kinh doanh bồi dưỡng, duy trì qua nhiều thế hệ, thủ pháp có rất nhiều kỹ xảo độc đáo. Trên cùng một loại ngọc thô nếu do các vị sư phụ tách đá ở trấn Ngọc Thạch làm thì sẽ tốt hơn hẳn người nơi khác làm. Nếu là cung cấp nguyên liệu số lượng lớn thì ngoài Tiêu gia trấn Ngọc Thạch ra không còn sự lựa chọn nào khác.

Mà hiện tại Tiêu gia đã mất cơ hội cung cấp cho hoàng gia, lại bị Phạm Thanh Vân làm khó dễ mọi đường, sợ là có khi quặng ngọc thạch cũng khó mà giữ được.

Chẳng qua là lúc trước, sau khi nàng bị đuổi ra ngoài thì đã tương đương đoạn tuyệt với Tiêu gia. Cho là nàng cố tình giúp đỡ Tiêu gia vượt qua cửa ải khó khăn này, nhưng mở miệng hợp tác thế nào thì là một chuyện rất nhức đầu. Ngọc Châu xoa xoa huyệt thái dương, quyết định tự mình viết một phong thư cho lão thái thái Tiêu phủ. Trong cả phủ đó chỉ có vị lão thái thái này là đặt chữ ‘lợi’ trên đầu, ngược lại đỡ phải vòng vo, tháo bỏ được khúc mắc phiền phức.

Có việc mở cửa hàng phiền nhiễu nên chớp mắt thời gian trôi như bay, thế mà quên mất cả ăn trưa

Hôm nay khi Ngọc Châu ra khỏi cửa hàng, Thái úy đại nhân cũng vừa xuống ngựa, đang vứt roi ngựa cho người dắt ngựa ở một bên, chuẩn bị bước vào cái cửa hàng đang sửa sang lạch cạch này.

Ngọc Châu vội hô lên: “Thái úy, cẩn thận tấm biển dưới chân!”

Nghiêu Mộ Dã nhìn thoáng qua bốn chữ “Phác Ngọc Hồn Kim” trên tấm bảng, mày kiếm không khỏi nhíu lại. Hắn nhấc chân vòng qua tấm bảng kia, bước tới trước mặt Ngọc Châu, giương cằm nói: “Mấy ngày nay ta bận bịu việc công, nào ngờ ngươi còn bận hơn cả ta. Quản sự hôn lễ ta gọi tới nói mấy lần muốn gặp người đều bị một mực từ chối. Vậy mà lại ở bên này âm thầm chuẩn bị treo biển khai trương! Lục tiểu thư, có phải là ngươi chẳng hề phân biệt được chút nặng nhẹ không hả?”

Ngọc Châu biết thông thường khi Thái úy gọi mình ‘Lục tiểu thư’ một cách quái gỡ là đại khái tâm trạng đang cực kỳ không vui, có thể không trêu chọc thì cố gắng đừng trêu chọc vào.

Nhưng chuyện trước mắt này lại không thể tránh né, nàng chỉ có thể kiên trì kéo Thái úy vào sương phòng nhỏ ở một bên, hỏi hắn: “Sao Thái úy lại rảnh rỗi tới đây?”

Thái úy lười trả lời tiểu phụ này, chỉ đặt mông ngồi xuống, cụp mắt nhìn xuống hai ngón tay thon dài được cắt gọn gàng của mình, dáng vẻ lạnh lùng.

Ngọc Châu ngồi xuống bên cạnh hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc này đang trong thời gian đánh trận, không phải thời gian tốt để kết hôn. Hơn nữa Thái úy ở trong cung mua cái bô ngọc kia với giá cao thật sự là tăng thêm không ít ưu phiền cho phu nhân. Lúc này mở cửa hàng, không chỉ có thể giải quyết tình hình lửa sém lông mày trong phủ, nếu Thái úy thiếu quân lương ta còn có thể cân nhắc cung cấp một ít. Cớ sao lại không làm cơ chứ?”

Ngọc Châu coi như là nắm bắt đúng những gian nan khổ cực trong lòng Thái úy. Quả nhiên vừa nghe nàng nói như thế, sắc mặt Thái úy liền giãn ra, đưa tay nhéo nhéo cằm Ngọc Châu nói: “Một người bé nhỏ yếu ớt mà cứ lo trước lo sau nghĩ đủ thứ không đâu. Lẽ nào ta lại không nghĩ tới chuyện hiện tại đang là lúc chiến tranh sao? Có điều chỉ làm một cái nghi thức miễn cho nảy sinh lời gièm pha ta và ngươi tằng tịu. Tất cả giản lược là được rồi. Còn về phần chi tiêu trong phủ tóm lại có mẫu thân ta lo liệu. Ngươi còn chưa qua cửa đã muốn san sẻ với mẹ chồng. Có phải là có chút đầu đuôi rồi không hả?”

Nói xong, rốt cục tức giận trên mặt hắn đã biến mắt không còn tăm hơi. Hắn gọi người chưởng quản hôn sự tới, bảo Ngọc Châu chọn lựa vải cho giá y.

Ngọc Châu bất đắc dĩ, chỉ có thể giả vờ quên ăn cơm nên dạ dày hơi đau, coi như là né tránh tình huống này. Thái úy cùng nàng ăn một chén mì mềm mà người làm mưa trên đường xong thì có quân lính từ quân doanh đến báo là nhận được công văn cấp tốc mười vạn, thế là Thái úy đại nhân đứng dậy rời đi.

Ngọc Châu nhìn một đống vải vóc hồng hồng diễm diễm ở trước mặt, mày hơi nhíu lại, coi như là hoàn toàn hiểu rằng Thái úy thực sự muốn cưới nàng, cũng không phải lời nói đùa để gạt nữ tử trao thân… Trước khi chẳng qua là mình thuận miệng nói một câu, chuyện vô vọng như mặt trời mọc từ phía tây vậy, cớ sao Thái úy lại tưởng thật cơ chứ?

Đang lúc sầu khổ thì đột nhiên có người làm chạy vào trình cho Ngọc Châu một phong thư. Ngọc Châu mở ra nhìn, không ngờ lại là thư của Vương lang.

Trong thư chỉ nói hắn đã đến kinh thành, đang sống tạm ở khách điếm ngoài thành. Bởi vì không tiện chủ động tìm Ngọc Châu nên mong nàng có rảnh thì đến gặp mặt trò chuyện.

Ngọc Châu biết Vương Kính Đường suy nghi chu đáo. Hắn là chồng trước của nàng, nếu mạo muội tới cửa thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của nàng, thế nên chọn trọ lại khách điếm ở ngoại ô thanh tịnh, chờ nàng tranh thủ cơ hội ra gặp mặt.

Nếu như cẩn thận tính ra thì nàng đã rời xa Vương lang cả một năm trời.

Từ khi nàng gả vào Vương gia liền sớm chiều ở chung với Vương lang. So sánh với Tiêu Sơn, Vương lang càng giống như một huyng trưởng từ ái hơn. Bây giờ chàng lại vì mình, không màng bệnh tật mà lặn lội đường xa tới kinh thành. Làm sao nàng có thể không gặp được chứ?

Thế là mượn cớ đến vùng ngoại ô chọn người làm ngọc thạch, Ngọc Châu chỉ dẫn theo Giác nhi, thuê một chiếc xe ngựa trên phố đi thẳng đến ngoại ô.

Chờ khi nàng tới khách điếm hỏi thăm thì mới biết Vương lang đi qua rừng trức bên cạnh khách điếm uống trà, thế là nàng cũng đi vào rừng trúc.

Cách thật xa, nàng thấy thấp thoáng một tà áo trắng giữa mảnh rừng xanh ngắt.

Ngọc Châu chậm rãi đi tới, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Kính Đường…”

Nam từ mặc đồ trắng kia nghe vậy xoay người. Chỉ thấy nam tử nhìn như mảnh khảnh lẳng lặng đứng một mình tại nơi đó, mắt đẹp mày ngài, phong thái thanh tú, thần thái thản nhiên, rất có loại khí khái của mỹ thiếu niên nhanh nhẹn vùng Giang Nam. Loại khí chất này đối với nam nhỉ Tây Bắc thì quá không đủ khí phách. Cho nên lão gia Tiêu phủ luôn chê bai Vương Côn quá mức sạch sẽ, trực tiếp gọi hắn là quả nhân sâm.

Thế nhưng đối với nam tử Giang Nam thì đó chính là khí chất văn nhã được trời ưu ái ban cho, có bao nhiêu đệ tử thế gia chỉ ăn một bữa, thề phải nhịn đói cho gầy ra được khí chất suy nhược này.

Thấy Ngọc Châu tới, bờ môi mỏng của Vương lang lộ ra một nụ cười khẽ, cẩn thận nhìn nàng một chút rồi nói: “Ừ, cuối cùng có thay đổi mập lên được chút, Châu nhi của ta trưởng thành rồi đây!”

Nhìn y phục trên người hắn quá mức mỏng manh, Ngọc Châu vội đi tới giúp hắn kéo chặt lại áo choàng, nói: “Rừng trúc ẩm thấp, sao lại không mặc dày dặn hơn chút?”

Thế nhưng sau khi hành động theo thói quen như thế, Ngọc Châu cũng ý thức ra là không thích hợp. Dù sao nàng và Vương lang đã hòa ly, lần này còn thân mật như trước thì tóm lại là có chút vượt quá khuôn phép.

Có điều nơi đây thanh tịnh và đẹp đẽ, trong lòng nàng lại vô cùng vui vẻ nên nhất thời cũng bất chấp chuyện nhỏ nhặt ấy.

“Không phải viết thư bảo chàng chớ có tới rồi à? Tại sao lại không chịu nghe lời khuyên của người khác như vậy?” Sau khi đỡ hắn ngồi xuống, Ngọc Châu mở miệng hỏi.

Vương Côn cười nói: “Người truyền thư bị chậm trễ trên đường đi nên khi hắn đưa thư tới thì ta đã tới kinh thành rồi. Có điều nghe nói nàng tham gia cuộc thi chạm ngọc, không muốn làm phiền tâm trí của nàng nên chờ đến sau này mới nhờ người truyền tin cho nàng.”

Ngọc Châu nghe vậy, trong lòng hóa mềm, chỉ nhìn khuôn mặt Vương lang mà không nói lời nào. So với khi hai người chia xa, sắc mặt của Kính Đường đã tốt lên rất nhiều, xem ra thần y danh bất hư truyền, rốt cuộc đã đoạt lại một mạng người từ điện Diêm Vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.