Giác nhi cũng theo ánh mắt của Ngọc Châu mà chú ý tới sự khác thường của đao khắc, không khỏi sốt ruột đến ôi chao một tiếng, nhỏ giọng nói: "Lục cô nương, sao lại thành ra thế này? Ta... Rõ ràng là ta đã kiểm tra rồi, đã tra dầu kĩ..."
Ngọc Châu vỗ vỗ mu bàn tay nàng ấy trấn an rồi mới nói với thị vệ đứng ở bên cạnh đài cao: "Có thể nhờ vị quan gia này gặp Nghiêu tiểu thư lấy giùm ta một thứ được không? Nhờ nàng ấy tặng cây trâm đang cài trên đầu cho ta."
Vị thị vệ kia trừng mắt, lạnh giọng nói: "Sắp thi đấu rồi, người kêu Nghiêu tiểu thư đưa đồ vật cho người thì chẳng phải là thất lễ trước mặt Thánh thượng sao? Không thể! Mau quay lại thi đấu đi!"
Đúng lúc này, Nghiêu Mộ Dã cũng thấy được tình hình Ngọc Châu đang nói chuyện ở mép đài cao, liền phất tay gọi trưởng ngự tiền thị vệ trong cung, bảo hắn ta đi qua xem tình huống.
Vừa thấy trưởng thị vệ lại đây, thị vệ kia lập tức nhỏ giọng nói lại thỉnh cầu vừa rồi của Ngọc Châu, trưởng thị vệ ôm quyền nói: "Xin hỏi tại sao Ngọc Châu cô nương lại đưa ra thỉnh cầu như vậy?"
Ngọc Châu hơi mỉm cười nói: "Không biết lưỡi đao của ta bị chất lỏng gì ăn mòn, khó có thể điêu khắc được. Nghiêu tiểu thư là đệ tử khắc con dấu của ta, nàng ấy có đao khắc mà ta quen dùng."
Nếu là thợ chạm ngọc khác thì trưởng thị vệ đã sớm lên tiếng khiến trách, thi đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469509/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.