Ngọc Châu chưa từng thấy qua Thái úy luôn luôn cao ngạo sẽ có thời điểm mỏi mệt như vậy, cũng không nỡ xua đuổi người đã ngủ đi ra ngoài nên nàng cầm một cái chăn mềm nhẹ nhàng đắp lên người nam tử. Sau đó nàng đi ra ngoài khẽ dặn Giác nhi đừng để người khác vào trong quấy rầy rồi mới đi qua xưởng nhỏ ở bên hông, bắt đầu phác họa sơ nét một vài bản vẽ đã nghĩ ra trong mấy ngày nay.
Thái úy nằm trên giường Ngọc Châu ngủ thật sảng khoái, đến khi mở mắt thì đã là buổi chiều. Cửa sổ trong phòng mở một nửa, nhìn xuyên qua màn che xanh biếc có thể thấy được phía trước phòng có trồng mấy cây chuối rất tươi tốt. Thái úy không vội ngồi dậy mà đưa tay ra, gõ mạnh vào vách tường ở một bên.
Xưởng nhỏ của Ngọc Châu ở sát vách, nghe âm thanh cộc cộc là biết Thái úy đã tỉnh. Nàng đứng dậy, đưa tay ra phía sau vươn vai rồi chậm rãi đi tới.
"Thái úy tỉnh rồi à? Có muốn gọi thị nữ đến hầu hạ ngài súc miệng không?"
Nghe Ngọc Châu hỏi vậy, Nghiêu Mộ Dã lười biếng nói: "Hẳn là nàng biết tại sao ta tới đây. Còn gọi thị nữ cái gì?"
Hôm nay gây ra động tĩnh lớn đến vậy, Ngọc Châu đang ở Nghiêu gia sao có thể không biết tình hình được chứ?
Thái úy Nghiêu gia tự mình hạ lệnh chém đầu đệ tử Thạch gia. Lúc ấy người còn chưa bị đưa ra cửa chợ xử trảm, Thạch gia liên tiếp phái sáu chiếc xe ngựa qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469501/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.