Edit: Kir
Ngọc Châu vội vàng nghiêng người qua bên cạnh nói: "Lời xin cưới ngày ấy của Thái úy liệu có phải lời nói đùa?"
Nghiêu Mộ Dã đặt nàng xuống dưới thân, sau khi hôn thật kĩ đôi môi anh đào của nàng xong mới nói: "Chưa hề trêu đùa nàng. Chính là nàng không coi là thật!"
Ngọc Châu nghe xong vội vã chống tay lên vai hắn nói: "Đã như vậy thì xin Thái úy hãy tôn trọng cho! Nếu không phải lời nói đùa thì phải giữ gìn danh tiết cho vị hôn thê. Ngài đã có lòng muốn cưới ta, sao lại có thể đến đây làm việc chuyện dâm dật giữa ban ngày như vậy..."
Tuy là Nghiêu Mộ Dã cảm thấy phóng đãng giữa ban ngày là chuyện cực kỳ đắc ý, thế nhưng hắn lại càng để tâm đến ý tứ trong lời nói của Ngọc Châu hơn: "Thế nào? Rốt cuộc nàng đồng ý rồi sao?"
Ngọc Châu mím môi một cái, không nhìn đôi mắt phượng của người nào đó lúc này đang lóe sáng, chỉ khe khẽ nói: "Sau khi cuộc thi kết thúc, Ngọc Châu giải quyết xong chuyện trong lòng, nếu khi đó... Thái úy còn nguyện lấy, Ngọc Châu liền nguyện gả..."
Nghiêu Mộ Dã nghe xong lời ấy, không hề nghe ra sự chần chờ và che giấu bên trong, chỉ lập tức tươi cười, ôm lấy thân mình Ngọc Châu xoay một vòng ở trong phòng: "Tuy Châu Châu không phải nam tử nhưng là có khí khái của quân tử. Lời này ghi lại vào sổ sách, một lời đã định!"
Hai người không có bà mối làm mai, phụ mẫu ước hẹn, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/2469474/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.