Từ trước đến nay, mỗi khi được nhìn thấy những tác phẩm chạm ngọc cực phẩm, Ngọc Châu đều dùng lòng thành kính mà thưởng thức, huống chi hiện giờ trước mắt nàng lại là một bộ phẩm vật tinh tế khó có được, giá bằng huyền thiết, khảm bạch ngọc, với lụa mềm thượng hạng bên trong, thật đúng là một chế tác kiêu ngạo của tiền triều còn lưu lại. Huống chi phối hợp với tác phẩm điêu khắc thượng đẳng này là một thân thể tráng kiện cực kỳ xinh đẹp.
Nếu nói đôi chân của Nhị thiếu kia được chăm sóc chu đáo không giống con nhà võ thì khi cởi nút thắt trường bào lại lộ ra những khối cơ bắp rắn chắc chỉ người tập võ mới có. Đôi chân thon dài, trên thắt lưng là khối cơ bụng rõ ràng, hoàn toàn tôn lên vật kia, so với bức họa tổ phụ để lại tuyệt đối có thêm hơi thở xa hoa lãng phí.
Tuy nhiên lần đối mặt với hàng thượng đẳng này, Lục cô nương ngoại trừ vẻ lúng túng ra còn có tràn đầy ý nghĩ từ chối.
“Nhị thiếu bằng lòng xem trọng tay nghề của nô gia, đương nhiên nô gia rất cảm kích, nhưng nô gia chỉ thông hiểu điêu khắc, không biết mở khóa… Hơn nữa, nếu nhất định phải tìm thợ điêu khắc mở khóa, thì khắp Tây Bắc này có rất nhiều cao thủ khắc ngọc tập hợp, có lẽ nên tìm một nam tử…”
Nghiêu Mộ Dã nghe xong mấy lời thoái thác của Ngọc Châu, chỉ lạnh nhạt nói: “Tiểu thư hẳn là có thể nhìn ra vật này, là từ tay người nào mà ra? Lão tiên sinh Tiêu Trung Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-ngoc-nap-chau/127424/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.