6.
Sau những ngày nghỉ, khi vào triều, ta dâng sớ cho bệ hạ.
Phò mã là chức quan nhàn tản. Bệ hạ cho ta ân điển, có thể không cần vào chầu. Thấy ta xin vào tâu, bệ hạ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tươi cười cho vào.
Ngày hôm sau, Người liền gọi ta vào thư phòng, bên cạnh còn có cha ta.
Cha con chúng ta mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Bệ hạ cười nói: “Dung khanh, hình như sớ không phải do ngươi viết.”
Ta cung kính hành lễ: “Bệ hạ anh minh, những phương pháp canh tác ở trong đây đều do một cử nhân trong điền trang của công chúa nghĩ ra.”
“Vậy sao?” Bệ hạ có vài phần hứng thú, “Còn là một cử nhân?”
Mặt ta không đổi sắc, “Vị cử nhân họ Tào ấy xuất thân từ huyện Tào Thủy thuộc vùng Giang Nam, là người duy nhất trong làng đỗ cử nhân. Thuở nhỏ, hắn thường cùng người nhà làm ruộng. Theo như lời hắn nói thì hắn đọc sách là vì muốn cả nhà được ấm no. Sau khi đến kinh thành, hắn một lòng nghiên cứu nông nghiệp. Ai ngờ nghiên cứu ra vài phương pháp. Năm đó hắn còn được Thái hậu khen ngợi. Bây giờ hắn đang làm quản lý ở nông trang của công chúa.”
“Nói như vậy thì những đề xuất trong bản tấu mà Hòa Nghi dâng vào năm ngoái là do Tào cử nhân nghĩ ra?” Bệ hạ dường như nghĩ gì đó, “Quả thực từng nghe nói điền trang của Thính Hòa không chịu tổn hại gì mấy sau thiên tai.”
“Vâng.” Ta thẳng thắn: “Công chúa quý người tài. Người hi vọng những phương pháp do Tào cử nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-nang-ngay-xuan-hoc-gia-so-mot-cap-quoc-gia-ve-luoi-bieng/3835919/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.