Đào Ngọc Phương lấy làm bồn chồn lo lắng, đối phương là một thầy thuốc, có lẽ lão đã xem ra điều gì chăng? Thế rồi nàng cố trấn tĩnh tinh thần, nói:
- Xin lão tiên sinh cứ thẳng thắn chỉ giáo.
Lão thầy thuốc ra vẻ trầm tư giây lát, sau đó nói:
- Tiểu nương tử có bằng lòng cho lão phu khám xem huyệt mạch một phen chăng?
Đào Ngọc Phương do dự giây lát, sau đó nói:
- Điều này cũng được thôi!
Nói xong, nàng ngồi ở một bên giơ tay trái để thẳng lên bàn, trong lòng lo nghĩ lung tung, nàng biết sắp có sự việc gì xảy ra với mình rồi, cặp mắt thầy thuốc này sáng như điện quang, có khả năng khám biết nội ẩn, không cần phải hỏi cũng biết đối phương là một dị nhân phong trần, quyết không phải là thầy thuốc tầm thường đâu.
Lão thầy thuốc đặt ba ngón tay lên huyệt mạch của nàng, sau đó nhắm mắt lại.
Trong lòng Đào Ngọc Phương bỗng lóe lên một tia ánh sáng hy vọng, y như những đám mây dày nặng có một kẽ hở soi ra một tia sáng mặt trời, có lẽ người trước mặt là cứu tinh của mình.
Lão thầy thuốc vẫn nhắm chặt hai mắt, chậm rãi hỏi:
- Tiểu nương tử có chảy máu bao giờ chăng?
Đào Ngọc Phương mặt hơi biến sắc, nói giọng hớt hải:
- Có vài lần.
Lão thầy thuốc rút tay trở lại, mở to hai mắt ra, thở dài một cái, trầm giọng nói:
- À! Tiểu nương tử, trời kỵ hồng nhan, cô nương dung nhan đẹp như hoa...
Tức thì trái tim của Đào Ngọc Phương trầm xuống luôn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-hong-linh-diep-ky/26529/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.