Thất Tâm Nhân nói giọng ôn tồn:
- Này sư huynh, ngươi và nàng cùng lạy trời đất và cùng vào động phòng, mặc dù chưa hành lễ phu thê, nhưng đã có danh phận, chẳng lẽ ngươi bảo nàng gả cho người khác được sao?
Trần Gia Lân nổi giận đùng đùng nói:
- Này sư đệ, người chớ diễn tuồng nữa, hãy chấm dút cho rồi, chớ mãi xem ta là một gã ngu ngốc, ta chẳng bằng lòng ngươi làm thế đâu.
Thất Tâm Nhân nói giọng hớt hải:
- Diễn tuồng ư? Ngươi nói thế có nghĩa là sao? Trần Gia Lân cười lạnh lùng một tiếng nói:
- Thôi, chớ giả đò làm gì nữa, trong bụng ngươi am hiểu hơn ai hết... Thất Tâm Nhân nói:
- Ta chẳng hiểu gì cả!
Trần Gia Lân trợn ngược hai mắt nói:
- Nếu ngươi buộc ta nói, thì ta đành phải nói cho người nghe, ngươi yêu Đào Ngọc Phân và nàng cũng yêu ngươi, có phải vậy không?
Thất Tâm Nhân cười ha hả nói:
- Vậy là kỳ đàm rồi, sư huynh, tại sao ngươi lại suy nghĩ như thế vậy? Trần Gia Lân nói:
- Sự thật sờ sờ ra trước mắt, ta cần gì phải suy nghĩ, ngươi cứ việc yên tâm, ta chẳng hề có mảy may tình ý gì với nàng hết. Ngươi chớ kiêng kỵ gì nữa, ta chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Thất Tâm Nhân giậm chân lia lịa nói:
- Này sư huynh, ngươi hoàn toàn hiểu lầm rồi, ta không thể yêu nàng, và nàng cũng không yêu ta, ta có thể chỉ thiên tuyên thệ...
Trần Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-hong-linh-diep-ky/2147659/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.