Trần Gia Lân và Châu lão gia ngồi trước sân căn nhà nhỏ ngồi nói chuyện phiếm, bọn con cái và con dâu của Châu lão gia thì ngồi ở bên cạnh đang bận việc khâu vá, vài đứa trẻ đang chạy vòng vòng ở góc nhà chơi trò rượt bắt.
Châu lão gia dụi tắt ống điếu khẽ ho một tiếng, nói:
- Tiểu ca, thời gian trôi qua nhanh thật, mới đây mà tiểu nương tử đã tạ thế hơn hai năm rồi, xem như Ngọc Lân được tròn bốn tuổi, trong bụng ta có điều muốn nói với ngươi từ lâu...
Tức thì trên mặt Trần Gia Lân thoáng hiện nét đau khổ, buồn bã nói:
- Châu lão gia có điều chi cứ việc nói!
Châu lão gia cảm khái thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu ca, ngươi chớ hiểu lầm, Ngọc Lân sống với bọn này hợp lắm, đồng thời mấy vị tẩu tẩu ngươi cưng nó như là con ruột, thế nhưng thằng bé này thông minh quá thể, ngày nào cũng la ó đòi mẹ, cho nên... ý của ta muốn khuyên ngươi lấy vợ kế, để có một gia đình hoàn hảo, ngươi mãi lo sinh nhai, thì chẳng được. Hài nhi, phụ tử cách ly trường kỳ như vậy cũng chẳng mấy tiện...
Trần Gia Lân đau khổ nói:
- Lão gia... ta... làm sao bây giờ? Châu lão gia nói tiếp:
- Ngươi còn nhớ di chúc của tiểu nương tử chứ, nàng mong rằng ngươi tái được hạnh phúc, đây là tâm nguyện của nàng.
Trần Gia Lân nghiến răng, nói:
- Lão gia, trái tim của ta đã chết khô, còn hạnh phúc gì nữa? Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-hong-linh-diep-ky/2147503/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.