Bộ dáng lúc này của Lương Tỳ, khiến cho Bách Đồ ngay cả tức cũng không tức nỗi, cảm giác anh như thiếu nam ngây thơ được hôn trộm mối tình đầu... Nếu không để ý Lương đại thiếu gia sẽ nhào lên ngay lập tức.
Lương Tỳ thấy cậu không nổi giận, lớn gan dò hỏi: “Hôn thêm một cái, được không?”
Bách Đồ: “... Không được.”
Lương Tỳ còn dùng cặp mắt hoa đào kia nhìn vào môi cậu không chớp mắt, có phần chộn rộn.
Bách Đồ thập phần cảnh giác, giọng lạnh lùng nói: “Anh còn nhìn tôi cái gì?”
Lương Tỳ dời tầm mắt, nói: “Tôi cái gì cũng không muốn, thật sự...”
Trên mặt Bách Đồ rõ ràng viết không tin, ánh mắt của cậu cũng đầy đề phòng, cũng không phải vì sợ anh, vấn đề là hai người họ bây giờ đang đứng ở góc rẽ hành lang, bây giờ thì không có ai, nhưng khó đảm bảo lỡ có người bất ngờ đi tới, ngộ nhỡ thấy cảnh hai người họ dây dưa, chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Lương Tỳ đương nhiên không có khả năng cái gì cũng không muốn, rục rịch trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu anh đã hiện ra cảnh áp Bách Đồ lên tường cưỡng hôn vô cùng hương diễm, thậm chí anh còn nghĩ nếu Bách Đồ cắn anh, anh sẽ được cùng nam thần thực hiện nụ hôn đầy thô bạo máu me đầu tiên, cảm giác không thể tuyệt vời hơn, chỉ mới tưởng tượng ra cái cảnh đó, anh cơ hồ muốn cứng lên.
Mà trên thực tế thì, anh không dám.
Anh sợ Bách Đồ sẽ tức giận, đánh anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-hoa-cho-bach-do-tu-tu-do-chi/3226353/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.