Edit: Qing Yun
"Chu Bạch Diễm, em trả lời câu hỏi này."
Vu Giai đẩy nhẹ Chu Bạch Diễm đang ngủ bên cạnh, cậu lại không có chút phản ứng.
Chủ nhiệm lớp hơi nghẹn lại, tiếp theo là nói với âm lượng cao hơn: "Chu Bạch Diễm!"
Vẫn không có phản ứng.
Vu Gia nghẹn đến đỏ bừng mặt, cô nhéo tay Chu Bạch Diễm một cái—
"Á—- cậu làm gì?"
Chu Bạch Diễm bị đau tỉnh, mắt nhập nhèm mở ra, nhìn quanh bốn phía— nhận thấy mọi người đều cúi đầu, chỉ có chủ nhiệm lớp ôm tay đứng trên bục giảng nhẹ lạnh lùng nhìn cậu.
Cả lớp có lẽ chỉ mình Chu Bạch Diễm dám ngủ như vậy.
Chỉ là ai bảo cậu là học sinh năng khiếu duy nhất trong lớp làm gì, vốn định nói mình không biết làm, kết quả vừa thấy đề—-
Tuần trước Ôn Đông đã giảng cho cậu, đề giống nhau như đúc, giảng ba lần.
Chu Bạch Diễm lập tức thay đổi vẻ mặt cà lơ phất phơ: "Thầy Dương, bài này rất đơn giản..."
Chờ cậu nói xong, chủ nhiệm lớp nhướng mày, chưa nói đúng hay sai mà chỉ nhìn Vu Giai bên cạnh—
Vu Giai nhận được ánh mắt kia, lập tức đỏ mặt nói: "Thầy Dương, chính em cũng không biết làm bài này! Em không dạy cậu ấy...."
Cả lớp đều cười, chỉ có mình Chu Bạch Diễm không cười, sắc mặt không quá đẹp.
Vu Giai cũng không dám cười.
Các nữa bạn nữ trong lớp không thích cô, chỉ vì cô là bạn cùng bàn của Chu Bạch Diễm.
Cho nên cô biết Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-phan-doi-khong-co-doc/2159498/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.