Nhã Tịnh đội mưa đến đây chỉ để chứng kiến những cảnh tượng đáng xấu hổ như thế này sao, túi đồ trong tay cô rơi xuống, đôi mắt của đứng tròng vì không thể nào chấp nhận được, Tần Ngôn vội vàng cài lại cúc áo.
“Nhã Tịnh nghe anh giải thích đã.”
Anh nắm lấy tay của Nhã Tịnh, nhưng cô lại dứt khoát giật lại lùi bước, trên áo của Nhã Tịnh vẫn còn vấn vương vài giọt nước mưa vì vội vàng đến đưa áo cho Tần Ngôn, bây giờ cô thật sự cảm thấy rất đau, Nhã Tịnh đang chịu một sự đã kích quá lớn, cô đang cố gắng kiềm nén cảm xúc của bản thân, bàn tay nắm chặt mép váy, nước mắt đã dâng lên ướt đẫm hàng mi cong.
Nhã Tịnh đau lòng quay người rời đi, cô chạy trong cơn mưa nơi trái tim đau âm ỉ, nước mưa hoà cùng nước mắt không biết đâu là thật đâu là đùa, Tần Ngôn đuổi theo Nhã Tịnh níu lấy cánh tay của cô, Nhã Tịnh thật sự đang rất kích động cô cứ ngỡ rằng anh đã thật sự quên đi Mạn Nhu toàn tâm toàn ý ở bên cạnh mình, từ đầu đến cuối chỉ một mình cô ngu ngốc yêu anh để rồi nhận lại một sự gian dối, lời yêu ban đầu cô nói ra bây giờ đã hóa thành một nỗi đau, trái tim đã thật sự nát tan.
Tần Ngôn cố lên tiếng giải thích.
“Nhã Tịnh…”
“Bốp.”
Tiếng va chạm vang lên đau đớn, đây là lần đầu tiên cô tát người đàn ông mình yêu, Nhã Tịnh cũng không tin tại sao bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-mot-doi-dau-thuong/2655070/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.