Việt Bân vẫn cố gắng đứng lên chạy đến níu lấy Nhã Tịnh lại.
“Nếu cậu không muốn thì đừng đi cùng anh ta tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Tần Ngôn dùng lực đẩy mạnh Việt Bân ra khiến cho cậu ấy loạng choạng lùi bước.
“Cậu có mối quan hệ như thế nào với Nhã Tịnh mà dám nói như thế, cô ấy là vợ của tôi, hai vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường một người ngoài như cậu thì làm gì có tư cách gì xen vào chuyện này.”
Nhã Tịnh nhìn thấy Tần Ngôn đã không còn biết lý lẽ nữa chưa bao giờ cô nhìn thấy khía cạnh này của anh, nếu cứ đứng đây giằng co thì sẽ lớn chuyện dù sao ở đây cũng là nơi công cộng, Nhã Tịnh cố trấn tĩnh Việt Bân bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
“Để hôm khác tớ mời cậu ăn cơm sau, hôm nay có lẽ không được rồi, cậu về trước đi.”
Việt Bân không muốn nhìn thấy Nhã Tịnh bị Tần Ngôn ức hiếp.
“Không tớ sẽ không đi đâu cho đến khi anh ta buông tay cậu ra.”
Nhã Tịnh mỉm cười nói.
“Tớ không sao.”
Cô quay sang nói với Tần Ngôn.
“Chúng ta về thôi.”
Việt Bân nhìn cô bước đi cảm thấy vô cùng bứt rứt cậu ấy tự trách bản thân đã không đủ mạnh mẽ để bảo vệ cô.
Nhã Tịnh và Tần Ngôn ngồi trong xe nhưng không ai nói câu nào, cô quay mặt ra cửa không muốn nhìn anh dù chỉ là một lần, nước mắt lặng lẽ rơi xuống đầy cay đắng, Tần Ngôn cũng cảm nhận được sự thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-mot-doi-dau-thuong/2655065/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.