Nhã Tịnh thở ra một hơi mệt mỏi mở chăn ra bước xuống giường.
“Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Tần Ngôn cũng vội vàng chạy theo phía sau cô, anh đưa tay ôm chặt lấy Nhã Tịnh từ phía sau.
“Anh xin lỗi, em đừng như thế nữa bây giờ em muốn anh làm gì thì mới không giận anh nữa.”
Nhã Tịnh xoay đầu lại dứt khoát nói.
“Em muốn anh xin lỗi Việt Bân vì đã đánh cậu ấy một cách vô cớ.”
Tần Ngôn làm sao có thể đồng ý với lời đề nghị đó của Nhã Tịnh, anh không có thiện cảm tốt với Việt Bân vì cậu ấy luôn tỏ ra thân thiết với Nhã Tịnh, chuyện xin lỗi cậu ấy càng khiến cho Tần Ngôn không có cách nào chấp nhận được.
“Anh…”
Nhã Tịnh gỡ tay của Tần Ngôn ra dứt khoát nói.
“Nếu anh không muốn thì thôi vậy em không ép anh, từ nay về sau đừng đến công ty của em làm náo loạn nữa.”
Nói rồi cô đi thẳng một mạch vào phòng tắm đóng chặt cửa lại. Anh nhìn theo bóng lưng của Nhã Tịnh tâm trạng liền trở nên phức tạp. Cô thấy đồ chuẩn bị đến công ty, Tần Ngôn cứ như một cái đuôi bám theo Nhã Tịnh.
“Em không ăn gì sao, anh đã chuẩn bị món ăn rồi, ăn đi rồi hẳn đi.”
Nhã Tịnh lạnh lùng đáp. “Em không đói.” - cô bước đi một mạch không thèm nhìn đến Tần Ngôn, anh cũng cảm thấy bất lực trước tình huống này.
Tần Ngôn nhìn theo bước chân của Nhã Tịnh đi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-mot-doi-dau-thuong/2655058/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.