Mạnh Kiều bỗng nhiên hối hận.
Cô đã sai ngay từ đầu.
Cô không nên đi dạo phố khi tài lái xe còn chưa tốt, cũng không nên rảnh rỗi đi trêu chọc Chu Minh Xuyên, lại càng không nên tin lời nói quỷ quái của anh mà không lái xe ra ngoài.
Nhưng con hẻm này chỉ có một màu đen thui, cô không nhìn thấy rõ phía trước có đường hay không, nhưng mặc kệ có hay không thì Mạnh Kiều cũng chỉ có thể đi về phía trước.
Ngõ hẻm vắng vẻ và yên tĩnh trở nên âm u đáng sợ, nguồn sáng duy nhất đến từ sau lưng Mạnh Kiều nhưng chỉ le lói mờ mịt, nhìn gì cũng không rõ.
Mạnh Kiều bị dọa đến run rẩy nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy, bước nhanh về phía trước, chỉ cần đi ra khỏi ngõ hẻm này rồi tới chỗ nhiều người thì nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Giày cao gót gõ xuống sàn xi măng vang lên những tiếng chói tai làm cho người ta hít thở khó khăn, chỉ sau vài ba bước đã khiến Mạnh Kiều bắt đầu lảo đảo.
"Gấp cái gì? Không trò chuyện đôi câu với anh trai hả?" Giọng nói cợt nhả kia lại vang sau lưng Mạnh Kiều. Hắn có vẻ nhàn nhã, cũng không sợ Mạnh Kiều sẽ chạy.
Có lẽ hắn biết rõ cô không có cách nào để thoát khỏi con hẻm này.
Bàn tay Mạnh Kiều siết chặt, cả người đều cứng đờ như một tấm ván sắt biết đi, tim như thể sắp bay ra khỏi cổ họng, gương mặt nhỏ thống khổ nhăn nhó.
"Cộp cộp cộp."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-em-180-dam/3418325/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.