Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33
Chương sau
Tổ của Duẫn An Nhiên gần đây lại truy theo La Thế Diệu- thế tử của ông chủ doanh nghiệp bán lẻ. “Lại là hắn, chuyên yêu đương nữ ngôi sao.” Lí Quyên nhìn tư liệu, lắc đầu nói. “Không tồi, hắn bây giờ còn đào ra tiền, rất nhiều người đều nuôi thân không nổi.” Lí Thăng Bình nói. “Đúng vậy, doanh nghiệp bán lẻ bị đánh vào không nặng, kinh tế thành phố kém, mọi người bắt đầu suy xét những vận dụng gia đình muốn mua hay là nên mua, nhà máy, hiệu buôn cũng như siêu thị đều không dám đắc tội khách hàng.” La Thế Diệu gần đây bị những đội săn tin truy đuổi ráo riết, cực kỳ khó chịu. Xe thể thao, du thuyền của hắn trong cơn lốc tài chính đều phải trả lại cho ngân hàng, hiện tại chỉ có thể đi xe thường, cho tiền để bạn gái rời đi, bởi vì người nhà trách cứ, hắn hành động khiêm tốn không ít, gần đây làm quen một người mẫu, đặc biệt muốn một phen lãng mạn, nhưng bị truy ra nhanh như vậy, thực làm hắn tức chết. Gần đây thành phố yêu thích người mẫu Y Toa Bối, mang hai dòng máu Trung Quốc và Pháp, dáng người cao gầy, làn da cùng ngũ quan hoàn mỹ, hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt đàn ông, nàng biết tiến lùi, công việc rất nhiều, chấp nhận sự theo đuổi của La Thế Diệu, nhận hoa, nhận kim cương của hắn. Người đẹp trẻ tuổi này cũng thực thông minh, không ngại tin tức lá cải, công việc còn thật sự chú tâm. Có nhiều người chiếu cố cơm áo cuộc sống hàng ngày, không có gì không tốt. Qua một thời gian, kẻ đó tự nhiên sẽ theo đuổi người mới, còn trong giới nàng vẫn là nữ minh tinh giai lệ, không có gì liên quan đến hắn, sẽ không còn ai đề cập đến hai người, chuyện trong làng giải trí như vậy rất nhiều. Một tổ Duẫn An Nhiên lái xe từ sân bay đuổi tới nội thành. La Thế Diệu đón Y Toa đi biểu diễn về ở sân bay, liền phát hiện có người theo dõi, cắn răng mắng. “Ba trăm sáu mươi lăm ngày, cái gì không làm, cố tình làm chuyện này, rốt cuộc phải truy đến khi nào?” Y Toa Bối nắm tay La Thế Diệu một chút. “Không ngại, cho bọn hắn vỗ vỗ một chút, em còn sợ bị người chụp sao?” “Tôi ghét bọn chó săn chết tiệt, chụp loạn viết loạn.” La Thế Diệu xoay người, gọi điện thoại phân phó vài việc. Xe của nhóm Duẫn An Nhiên không đuổi kịp xe thể thao, chậm rãi giảm tốc độ. “Không quan hệ, đã chụp được ở sân bay, chúng ta quay về công ty, quên đi.” Vương Hiểu Phân một mặt nói, một mặt nhìn hình trong máy ảnh của Duẫn An Nhiên. Lí Thăng Bình quay đầu xe. Ngay tại trên đường quay về tòa soạn, xe Duẫn An Nhiên bị ba chiếc xe vây quanh. Một đám người mặc đồ đen xuống xe, gõ cửa xe Lí Thăng Bình kêu. “Xuống xe, mau xuống xe.” Lí Quyên có chút sợ hãi. “Là ai, xã hội đen?” Duẫn An Nhiên thấy La Thế Diệu sau lưng đám người. “Không, là người chúng ta chụp ảnh.” Cửa kính xe bị đập vỡ, cửa xe bị mở ra. Duẫn An Nhiên và Vương Hiểu Phân bị thủy tinh vỡ làm bị thương. Bốn người bị kéo xuống xe. Một đám vệ sĩ xông lên, quyền đấm cước đá bọn họ, đối với các cô gái cũng không chút khách khí. La Thế Diệu đứng một bên hút thuốc. “Lần trước cũng chính là các người, tôi sớm đã thấy không vừa mắt, theo dõi tôi chăm chăm không buông, không giáo huấn một chút không được, hừ, tôi sẽ không bỏ qua các người, chờ lên hầu tòa đi.” Duẫn An Nhiên giãy dụa. “Người phải hầu tòa là anh, cố ý thương tổn thân thể người khác.” “Hừ, kiện các ngươi rất dễ dàng. Tiểu tử, chờ coi.” Xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát. Một nhóm Duẫn An Nhiên bị đưa đến cảnh cục. Có người đứng ra lên án nhóm người Duẫn An Nhiên đánh nhau ẩu đả, hơn nữa hủy hoại phương tiện công cộng, đưa bằng chứng giả che mắt nhân viên tư pháp. Nghe tội danh, Duẫn An Nhiên cười thầm, bất đắc dĩ bụng đau đến lợi hại, cười không nổi. “Hắn có tiền, có quyền, muốn kiện chúng ta cái gì cũng có thể kiện.” Lí Thăng Bình nói, ôm đầu ngồi ở ghế thượng. “Sẽ không ngồi tù chứ?” Vương Hiểu Phân khẽ hỏi. Lí Quyên coi như bình tĩnh. “Hẳn là sẽ không, chúng ta với hắn mà nói chỉ là làm xiếc nhỏ, giáo huấn một chút thôi, tôi chỉ sợ lưu án tích, ngàn vạn lần không thể để cha mẹ tôi biết.” Duẫn An Nhiên trong lòng vừa động, cũng không thể để mẹ biết. “Làm sao bây giờ a! Luật sư, mau tới cứu chúng ta.” Lí Thăng Bình kêu to. Luật sư của tuần san Đễ Thực đã đến nhưng dường như không có biện pháp, chỉ là một tạp chí cỡ trung, xuất bản tuần san tạp nham, có khả năng gì cùng người giàu có đấu một phen. Vương Hiểu Phân khóc lên. Duẫn An Nhiên cắn môi. “Đưa điện thoại cho tôi.” Kim Tắc Thái trong vòng nửa giờ chạy đến. Gặp lại luật sư đối phương, Kim Tắc Thái mặt mỉm cười mang theo trêu tức. “Ai da, Lưu huynh, lại gặp mặt.” Lưu luật sư bên La Thế Diệu mặt hết đỏ lại trắng. “Là hiểu lầm, một hồi hiểu lầm.” Mấy kẻ vu khống tội lặp đi lặp lại một câu này. Bọn người Duẫn An Nhiên ra khỏi cảnh cục. Kim Tắc Thái trước tiên mang bốn người đến bệnh viện kiểm tra vết thương. Hoàn hảo, nhóm nữ chưa có chuyện gì, chỉ bị thương ngoài da, Duẫn An Nhiên trấn an lại. Lí Thăng Bình bị thương trên cánh tay, đầu bị đánh vỡ. Duẫn An Nhiên trên người trúng mười cước, vệ sĩ ra tay rất nặng, may không thương tổn xương cốt, nhưng bác sĩ nói Duẫn An Nhiên cần tĩnh dưỡng một thời gian. Nhìn báo cáo xét nghiệm, Kim Tắc Thái thấp giọng lẩm bẩm. “Họ La xuống tay nặng như vậy.” Sau khi lái xe đưa mọi người trở về nhà, Kim Tắc Thái nói với Duẫn An Nhiên. “Thật có lỗi, tôi phải đưa cậu đến chỗ Minh Nghĩa, xảy ra chuyện như vậy nếu tôi không đưa cậu về nơi đó, tôi còn thảm hơn cậu.” Duẫn An Nhiên cúi đầu, ngồi sâu vào trong ghế. Đem Duẫn An Nhiên đưa vào phòng, Kim Tắc Thái ở phòng khách thấp giọng nói cho Chu Minh Nghĩa chân tướng sự việc. “Lần trước chính là hắn.” “Lần này, hắn hẳn là biết An Nhiên là người nào của tôi, vẫn dám hạ thủ ngoan độc, La Thế Diệu, hắn rốt cuộc nhắm vào An Nhiên, hay là không để tôi vào mắt.” Chu Minh Nghĩa hơi nheo mắt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên biểu tình lãnh khốc. “Hắn có thể không quan tâm đến quan hệ của cậu và An Nhiên.” Chu Minh Nghĩa lại cười thản nhiên. “Tôi đã biết, cảm ơn cậu, khiến cậu vất vả.” “Làm sao nói vậy. Tôi đi về, chăm sóc cậu ấy, cậy ấy phải tĩnh dưỡng vài ngày.” Tiễn Kim Tắc Thái, Chu Minh Nghĩa đến gõ cửa phòng Duẫn An Nhiên. “Có thể vào không?” “Anh vào đi.” Chu Minh Nghĩa đi vào ngồi ở sofa, nhìn Duẫn An Nhiên đang nằm trên giường. Duẫn An Nhiên giãy dụa ngồi dậy. Nhìn Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên ở trong lòng nén giận bản thân vô năng. Chu Minh Nghĩa cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn Duẫn An Nhiên. Trên trán, khóe miệng đều bị rách, cánh tay cũng băng gạc, quần áo vấy bẩn, bị xé rách vài chỗ, cả người cậu như con thú nhỏ bị thương, ngồi trên giường, đôi mắt nai đen to tròn mang theo lệ quang. Chu Minh Nghĩa trầm mặc một lúc lâu. Duẫn An Nhiên cúi đầu. “Xin anh, không cần nói cho mẹ em biết.” “Anh biết.” “Em ngày mai sẽ đi.” Chu Minh Nghĩa bình tĩnh mở miệng. “Anh cho rằng, em vẫn là ở lại dưỡng thương thật tốt rồi đi, để tránh dì Vân lo lắng. Em cần quay lại bệnh viện tái khám.” “Em có thể chăm sóc bản thân.” “Đúng vậy, chăm sóc thành kiểu này.” Ngữ khí Chu Minh Nghĩa lạnh như băng. “Em không cần lo lắng, em ở đây, anh sẽ làm gì em.” “Em không phải ý tứ này.” Duẫn An Nhiên vội vã thanh minh, cậu biết cá tính Chu Minh Nghĩa. “Như vậy em chờ vết thương khỏi hẳn lại đi, bằng không gặp dì Vân, anh sợ chúng ta khó giải thích.” Chu Minh Nghĩa mang sữa nóng đến, sau đó liền đóng cửa rời đi. Chậm rãi uống hết ly sữa nóng, hương thơm cùng nhiệt độ vừa phải xua đi cái lạnh cùng sự sợ hãi của Duẫn An Nhiên, cậu đơn giản rửa mặt một chút rồi đi ngủ. Chu Minh Nghĩa ngồi trong thư phòng, châm một điếu thuốc, suy nghĩ một chút rồi mở ra tài liệu trong máy tính, tinh tế đánh giá. Ngày hôm sau đi đến công ty, Chu Minh Nghĩa gọi quản lý nhân viên Mỗ Hạng Quỹ đến văn phòng, giao cho một tập văn kiện, đơn giản phân phó. “Tung ra cho tôi.” Quỹ quản lý vừa mở ra xem, sắc mặt thay đổi. “Này, đây không phải nhiều quá...” “Như thế nào?” “Chỉ sợ là sự kiện trọng đại này sẽ gây chấn động kinh tế thành phố, hiện giờ thành phố chỉ mới hồi phục được một chút.” “Không quan hệ, cậu theo lời tôi làm là được.” Ngữ khí Chu Minh Nghĩa bình thản nhưng không cho người khác phản bác. “Vâng.” Lúc Duẫn An Nhiên tỉnh lại đã là giữa trưa, cậu mở to mắt, nhìn thấy trước mặt là mặt biển nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ . Trên người là chăn bông mịn màng, thực thoải mái, Duẫn An Nhiên trở mình, không muốn đứng lên. Gọi điện cho Lí Thăng Bình, cậu ta cũng xin nghỉ phép, biết được mấy bằng hữu đều bình an vô sự, Duẫn An Nhiên yên lòng. Chậm rãi đứng dậy, Duẫn An Nhiên không dám cử động mạnh, trên xương sườn còn một vết bầm to. Người máy giúp việc đã sớm chuẩn bị hoa quả ngon miệng, Duẫn An Nhiên chỉ việc ăn no, uống thuốc, lại nằm trở lại. Không biết đã ngủ bao lâu, trong lúc mông lung, Duẫn An Nhiên cảm giác Chu Minh Nghĩa đã trở lại ngồi bên giường nhìn mình, sờ tóc cậu, sau đó lại đi ra. Duẫn An Nhiên đột nhiên xúc động đến rơi lệ, cắn góc chăn. Chu Minh Nghĩa tự mình lái xe đưa Duẫn An Nhiên đến gặp bác sĩ. Sau khi kiểm tra tỉ mỉ, xác định không tổn thương gân cốt, Chu Minh Nghĩa an lòng. “Chờ tan máu bầm rồi sẽ tốt, gần nhất không cần vận động kịch liệt.” Bác sĩ dặn dò. Trở về chỗ ở, Duẫn An Nhiên lại đưa ra yêu cầu phải đi. Ngồi trên sofa, Chu Minh Nghĩa vẫn thản nhiên tươi cười, nhưng ngữ khí rất lạnh. “Em sợ anh?” “Không.” “Vậy em vội đi cái gì?” Chu Minh Nghĩa chú ý nét tươi sáng ngày xưa trên mặt Duẫn An Nhiên đã nhạt màu, nụ cười như ánh mặt trời của cậu lúc mới quen anh giờ đã không còn, ánh mắt luôn xa xăm hoặc u buồn. Rời khỏi mẹ, lại dọn ra khỏi nhà anh, người thanh niên này đã bắt đầu nếm trải tư vị cuộc đời, cậu dường như đã thành thục hơn. “Em ở đây không phải là biện pháp hay.” Duẫn An Nhiên thấp giọng nói. “Vết thương của em lại không nặng.” “Nếu anh không muốn cho em đi?” Duẫn An Nhiên sửng sốt. Chu Minh Nghĩa nhìn đôi mắt trong suốt của Duẫn An Nhiên hiện lên một chút đau thương. “Nhưng là…” “Tốt lắm, anh bảo em lưu lại, em liền lưu lại, dì Vân đã hoài nghi nhưng không hỏi anh, nếu em thật muốn đi, qua một thời gian rồi nói lại, tối thiểu, làm cho hai cha mẹ có thời gian chấp nhận.” Duẫn An Nhiên chỉ phải gật đầu. Chu Minh Nghĩa cho người dọn đồ đạc trở về, túi hành lý nho nhỏ được đưa đến nhà lớn. Duẫn An Nhiên ở lại chỗ Chu Minh Nghĩa nghỉ ngơi lấy lại sức. Mỗi ngày ngắm biển, tâm tình hồi phục không ít. Một tuần sau, Duẫn An Nhiên quay về tòa soạn báo danh. Nhìn mặt các đồng nghiệp cảm giác vô cùng thân thiết, mọi người đều đến ân cần thăm hỏi. Lúc ăn cơm trưa, Lí Thăng Bình hỏi. “Cậu hiện tại dọn trở lại sao?” “Phải.” “Như vậy tôi yên tâm, anh trai cậu nhất định chiếu cố cậu thật tốt. Sắc mặt tốt hơn rất nhiều.” Lúc tan tầm, rất nhiều đồng sự còn ở lại sửa soạn tư liệu chưa vội về ngày, nhưng đã bắt đầu nói chuyện phiếm. “Này, mau nhìn, tin tức La Thế Diệu.” Vương Hiểu Phân cầm một tờ báo chạy đến. “Cái gì?” “Trên báo đăng, gần đây không biết tại sao, đột nhiên thị trường chứng khoán trong một đêm giảm hơn ngàn điểm, cổ phiếu La Thế Diệu hạ giá thảm thương, chỉ còn một phần ba lúc ban đầu, cái này hại hoa hoa công tử thất ý, hắn hiện tại a, sứt đầu mẻ trán, suy sụp, nhìn không còn thần khí.” “Nghe nói gần đây cũng không đi ra ngoài chơi.” Có người tiếp lời. “Đương nhiên, không có tiền chơi cái gì, người hắn như thế, không có tiền ai đi làm quen với hắn.” Đột nhiên, Lí Thăng Bình quay sang liếc Duẫn An Nhiên một cái. Duẫn An Nhiên cúi đầu bất an. Buổi tối về đến nhà, Duẫn An Nhiên mang theo tờ báo ban chiều đứng trước cửa thư phòng Chu Minh Nghĩa. “Chuyện gì?” Duẫn An Nhiên đi vào thư phòng, mở ra tờ báo. “Là anh làm phải không?” Chu Minh Nghĩa liếc mắt một cái. “Anh không rõ.” “Giá cổ phiếu hạ đến lợi hại, đều là cổ phiếu La Thế Diệu mua.” “Vậy hắn rất không cẩn thận.” “Anh làm là vì em sao?” Duẫn An Nhiên cúi đầu thấp giọng nói. “Em có chứng cứ chứng minh giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán giảm xuống là do anh ảnh hưởng không? Nếu không có không cần nói lung tung. Mấy mệnh giá cổ phiếu kia không chỉ có họ La mua, hạ giá hay không không liên quan đến anh.” Chu Minh Nghĩa thản nhiên tươi cười, ngữ khí vẫn lạnh lùng. “Anh không chịu tổn thất gì chứ?” Duẫn An Nhiên lo lắng hỏi. “Cái đó và em không có gì liên quan, em không cần lo lắng.” Chu Minh Nghĩa bình thản. Duẫn An Nhiên cắn cắn môi, nghe anh nói đến đây, nghĩa là trên thương trường không có tổn thất gì, hoặc là nói anh sẽ không vì chuyện này mà chịu tổn thất. Duẫn An Nhiên hít một hơi, bóp bóp chóp mũi, xoay người rời đi. Chu Minh Nghĩa tự cố tự địa nhìn màn hình máy tính. Nhìn hai đứa con cùng nhau đến thăm, Đổng Vân yên lòng tươi cười đầy mặt. Bà mẫn cảm nhận ra Duẫn An Nhiên và Chu Minh Nghĩa có khúc mắt trong một thời gian, hiện tại cùng nhau đến, dường như những trở ngại lúc trước đã tiêu tan, liền thở dài một hơi nhẹ nhõm. Ở một đêm bên nhà cha mẹ, hôm sau hai người mới trở về. Xe chạy đến nội thành, Chu Minh Nghĩa đột nhiên nói. “Anh nghĩ ăn một chút gì đó rồi trở về.” Duẫn An Nhiên gật gật đầu, cậu cũng có chút đói bụng. Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên đến một nhà hàng Hàn Quốc, lẩu kim chi cay nồng làm Duẫn An Nhiên rơi lệ không ngừng. Nhìn bộ dáng chật vật của Duẫn An Nhiên, Chu Minh Nghĩa cười rộ lên, lại đưa đồ ăn không cay đến cho cậu. “Mùa hè ăn lẩu cay, anh bệnh thần kinh a.” Duẫn An Nhiên nhịn không được oán giận. “Như vậy mới đã ghiền, thịt bò nhà hàng nảy rất nổi danh, hương vị thực ngon, anh một thời gian sẽ đến đây ăn một lần.” “Em biết anh thích ăn thịt bò.” Duẫn An Nhiên ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt Chu Minh Nghĩa, bối rối cúi đầu. Ăn cơm xong hai người đồng loạt đứng lên ra về, ngay tại cửa nhà hàng chạm mặt La Thế Diệu. Duẫn An Nhiên chú ý bạn gái bên người La Thế Diệu đã không còn là Y Toa Bối. La Thế Diệu liếc Duẫn An Nhiên một cái. “Oa, tiểu tử ngươi cư nhiên đến nơi này.” Chu Minh Nghĩa đi tới đứng bên cạnh Duẫn An Nhiên. “Ồ, đã lâu không gặp, anh La.” La Thế Diệu vội vàng chào hỏi Chu Minh Nghĩa, sau đó lại hồ nghi đánh giá hai người. “Chu huynh, hai người quen biết?” “An Nhiên là em trai tôi.” La Thế Diệu cười rộ lên. “Không phải là loạn nói chứ, ai chẳng biết anh là con trai độc nhất trong nhà.” “Không sai. Bất quá cha tôi tái hôn cùng mẹ An Nhiên, cho nên, cậu ấy là em trai tôi.” La Thế Diệu cứng họng nhìn hai người. Chu Minh Nghĩa nhìn chằm chằm La Thế Diệu. “Tôi nghĩ, luật sư Lưu hẳn là đã nói cho anh biết từ sớm.” La Thế Diệu bị ánh mắt Chu Minh Nghĩa trói chặt, nói không ra lời. Chu Minh Nghĩa tiến thêm một bước đến gần, trên mặt vẫn thản nhiên tươi cười. “Nghe nói gần đây cổ phiếu trong tay La huynh ngã không ít, còn ra ngoài chơi, hẳn là đã bổ sung thiếu hụt.” La Thế Diệu thay đổi sắc mặt. “Anh…” Chu Minh Nghĩa không nói nữa, mỉm cười nhìn La Thế Diệu, nụ cười thản nhiên không ám chỉ điều gì, chỉ có ánh lạnh lùng sắc bén, lãnh khốc lại tao nhã. Tiêu sái đưa tay chào về phía La Thế Diệu, Chu Minh Nghĩa mang Duẫn An Nhiên ngồi vào xe thể thao mui trần rời đi. Ở trên xe, Duẫn An Nhiên không khỏi nhìn Chu Minh Nghĩa, anh luôn cho cậu cảm giác ôn hòa mà thân thiết, không ngờ còn có một mặt lãnh khốc âm ngoan như vậy. “Anh vì sao phải làm vậy?” Duẫn An Nhiên hỏi. “Làm cái gì?” “Anh rõ ràng biết?” Duẫn An Nhiên tức giận, anh luôn che giấu cậu. “Anh thật sự không biết em đang nói cái gì.” Duẫn An Nhiên cắn cắn môi. “Hồ ly.” Chu Minh Nghĩa đắc ý chớp mi, cười. “Ca ngợi anh sao? Nghe không tồi.” Đèn đỏ, Chu Minh Nghĩa dừng xe, xoay mặt nhìn Duẫn An Nhiên. “Nói cho em hay, anh không chỉ hồ ly đơn giản như vậy.” Hơi hơi nheo mắt, Duẫn An Nhiên nhìn khuôn mặt anh tuấn lại nguy hiểm, nói không ra lời. Sau vụ kiện cáo với La Thế Diệu, Duẫn An Nhiên chuyên tâm công tác, mỗi ngày đi săn tin, đồng thời buổi tối đến lớp. Trở lại căn nhà ở hải cảng, cuộc sống của cậu có quy luật hơn, giấc ngủ cũng tốt, sắc mặt hồng hảo hẳn lên. Bạn đang Duẫn An Nhiên chú ý công viá»c của Chu Minh NghÄ©a thoải mái hÆ¡n rất nhiá»u. Tá»± mình là m ông chủ tháºt tá»t, Duẫn An Nhiên không khá»i nghÄ© nhÆ° váºy, Chu Minh NghÄ©a vẫn công tác từ 8 Äến 12 giá» má»t ngà y, sau khi tan tầm, ngẫu nhiên ngá»i á» ban công ngắm biá»n, xem tạp chà hoặc nghe nhạc, Duẫn An Nhiên cảm giác Äược Chu Minh NghÄ©a xá» lý công viá»c cÅ©ng nhÆ° cuá»c sá»ng Äá»u rất tá»t, hoà n toà n dá»±a và o chÃnh mình, tiết tấu do mình nắm giữ. Duẫn An Nhiên thuê DVD vá» xem. Khó có Äược má»t ngà y cuá»i tuần không Äi là m, cáºu có thá» xem cho Äã ghiá»n. Chu Minh NghÄ©a có má»t phòng chiếu phim nhá» trong nhà , hiá»u ứng âm thanh tÆ°Æ¡ng Äá»i tá»t, anh ngẫu nhiên dùng Äá» nghe ca ká»ch, hiá»n tại bá» Duẫn An Nhiên dùng Äá» xem phim Nhìn Duẫn An Nhiên chuẩn bá» bá»ng ngô giá»ng nhÆ° á» rạp chiếu phim tháºt, Chu Minh NghÄ©a tò mò Äi tá»i. âXem cái gì?â ÄÆ°a tay cầm Äến bìa ÄÄ©a phim. âEm xem loại nà y?â Chu Minh NghÄ©a có Äiá»m nghi hoặc nhìn Duẫn An Nhiên. âEm thÃch phim kinh dá».â Nhìn bìa ÄÄ©a dá»a ngÆ°á»i, Chu Minh NghÄ©a lắc Äầu. âXem hay lắm, ká»ch bản không tá»i, phim nà y doanh thu phòng vé rất khá.â âKhông nghe Äến.â âAnh sợ.â Duẫn An Nhiên cÆ°á»i rá» lên. Chu Minh NghÄ©a nói. âÄá»u là giả cả, có cái gì Äáng sợ.â âCó má»t sá» Ãt ngÆ°á»i không cảm nháºn Äược phim kinh dá», anh là m thế nà o lại không sợ?â Chu Minh NghÄ©a cÆ°á»i cÆ°á»i. â Thần kinh anh chai lì chÄng.â Duẫn An Nhiên ngá»i trên sofa, tắt Äèn phòng khách vừa Än bá»ng ngô vừa xem phim. Hiá»u ứng âm thanh quả nhiên rất tá»t, cả phòng khách dà y Äặc quá»· khÃ, âm thanh khủng bá» quái dá» vang Äến bên trong thÆ° phòng. Chu Minh NghÄ©a Äỡ trán cÆ°á»i khẽ. Sá»a sang tÆ° liá»u xong, Chu Minh NghÄ©a muá»n Äi nghá» ngÆ¡i, vừa ra khá»i thÆ° phòng thì thấy Duẫn An Nhiên còn Äang xem phim, vì thế rót ly nÆ°á»c Äến ngá»i xem cùng. Trên mà n hình tivi má»t mảnh xanh trắng, Chu Minh NghÄ©a nghÄ© thầm rõ rà ng quay má» Äi thôi. Äá»t nhiên, má»t hình ảnh khủng bá» xuất hiá»n, Duẫn An Nhiên nắm chặt tay vá»n sofa, oa má»t tiếng, rúc sâu và o sofa. Vừa lúc nhà o và o ngá»i trong lòng Chu Minh NghÄ©a. Cảm giác Äược ÄỠấm cánh tay ôm lấy mình, Duẫn An Nhiên ngẩng Äầu Äá»i diá»n vá»i ánh mắt Chu Minh NghÄ©a. Ãnh sáng TV chá»p Äá»ng trong Äôi mắt anh, Äôi mắt không hà m chứa bất kì Äiá»u gì. Láºp tức, Chu Minh NghÄ©a Äẩy Duẫn An Nhiên ra. âSợ thì không nên xem.â Sau Äó Äứng dáºy tránh Äi. Duẫn An Nhiên ngá»i trên sofa ngẩn ngÆ°á»i, rá»t cuá»c không chú ý Äến ná»i dung phim nữa. Nằm trên giÆ°á»ng mình, Duẫn An Nhiên vẫn cảm giác Äược sá»± tiếp xúc thân thá» giữa cáºu và Chu Minh NghÄ©a, anh, sẽ không nghÄ© cáºu cỠý mà lại yêu thÆ°Æ¡ng nhung nhá» Äi. Duẫn An Nhiên cảm giác hai má nóng lên. Sá»m biết váºy sẽ không xem cuá»n phim nà y. Cuá»i tuần, Chu Minh NghÄ©a ra ngoà i chÆ¡i bóng, Duẫn An Nhiên á» trong phòng xem sách chụp ảnh. Bá»i vì ngôi nhà nà y Äá»i vá»i Duẫn An Nhiên mà nói rất thoải mái, cáºu không muá»n ra ngoà i, không gian trong phòng thôi là Äủ. Äá»c sách Äến trÆ°a lại Äi ngủ má»t chút, Äến khi tá»nh dáºy Äã là 6 giá», cáºu cảm thấy khát nÆ°á»c, phải Äi ra ngoà i lấy. Chu Minh NghÄ©a không biết Äã trá» lại khi nà o, vừa tắm xong, Äá» trần ná»a thân trên, trên cá» vắt má»t chiếc khÄn, mặt quần jean, Äi chân trần ngá»i á» sofa phòng khách xem tạp chÃ. Duẫn An Nhiên không phải lần Äầu thấy Chu Minh NghÄ©a á» trần, nhÆ°ng vẫn không nhá»n Äược mặt Äá» tim Äáºp, sá»± thà nh thục và thân thá» cÆ°á»ng tráng của Chu Minh NghÄ©a là m cho cáºu hâm má», ÄÆ°á»ng cong thân thá» của Äà n ông cÅ©ng có thá» gợi cảm Äến váºy, Duẫn An Nhiên lặng lẽ Äánh giá Äá»i phÆ°Æ¡ng, lại cúi Äầu nhìn chÃnh mình. âEm tá»nh rá»i, Äi ra ngoà i Än cÆ¡m không?â Chu Minh NghÄ©a ngẩng Äầu há»i. âKhông, quên Äi, em Äi nấu.â âCÅ©ng tá»t.â Nếm qua cÆ¡m chiá»u, thông thÆ°á»ng dá»n dẹp phòng bếp cùng rá»a chén là công viá»c của ngÆ°á»i máy nhÆ°ng Duẫn An Nhiên luôn tá»± mình Äá»ng thủ. âÄá» ngÆ°á»i máy là m là tá»t rá»i, bằng không chúng nó cÅ©ng chá» là váºt trÆ°ng bà y.â âEm là m Äược rá»i.â Duẫn An Nhiên biết nÆ¡i nà y không phải nÆ¡i cáºu có thá» á» lâu, dù sao vá» sau cáºu Äá»u phải tá»± mình quét tÆ°á»c, sức cáºu không mua ná»i những ngÆ°á»i máy nà y cho nên tá»± mình là m cho tá»t. Rá»a sạch má»i thứ xong, Duẫn An Nhiên pha trà , thấy Chu Minh NghÄ©a ngá»i á» ban công ngắm biá»n vì thế mang trà Äến. Hai ngÆ°á»i ngá»i và o bà n tròn ngoà i ban công nhìn mặt biá»n. Ráng chiá»u nhuá»m và ng mặt biá»n, hải âu bay lượn, còn có thá» nhìn thuyá»n vá» trên bến cảng, tầng tầng lá»p lá»p sóng bạc vá» bá», cảnh sắc thiên nhiên tÆ°Æ¡i Äẹp là m cho lòng ngÆ°á»i xao Äá»ng. Chu Minh NghÄ©a nhìn mặt biá»n thấp giá»ng nói. âNhiên, kỳ tháºt em có thá» vẫn á» nÆ¡i nà y, hết thảy nÆ¡i nà y Äá»u là của em.â Duẫn An Nhiên nghe xong sá»ng sá»t, láºp tức cúi Äầu. Ãnh mắt thâm thúy nhìn vá» xa xÄm, cháºm rãi nói. âAnh cho em thá»i gian, anh có thá» chá», nhÆ°ng anh sẽ không chá» quá lâu.â Dứt lá»i Chu Minh NghÄ©a Äứng lên, không nhìn Duẫn An Nhiên, xoay ngÆ°á»i rá»i Äi. Duẫn An Nhiên ngá»i ngá»c trên bà n tá»± há»i bản thân. Không có kết luáºn. Buá»i tá»i phải á» lại tòa soạn giúp duyá»t tin, lại sá»a sang ảnh chụp, Duẫn An Nhiên Äến khuya má»i vá» nhà . Gá»i taxi Äến TÄ©nh Lá». Äèn Äá», xe ngừng lại, con ÄÆ°á»ng nà y có chút phá»n hoa, Äèn Äá» dừng khá lâu, Duẫn An Nhiên buá»n chán nhìn xe ngoà i cá»a sá». Äá»t nhiên cáºu nhìn thấy má»t chiếc xe thá» thao quen thuá»c, Äó là xe của Chu Minh NghÄ©a. Sau Äó, trong mà n Äêm, Duẫn An Nhiên thấy Chu Minh NghÄ©a Äi cùng má»t cô gái Äến cạnh xe, cô gái Äá»t nhiên ôm cá» Chu Minh NghÄ©a, cả thân thá» ká» sát và o nhau, cô gái dáng ngÆ°á»i Äầy Äặn, ÄÆ°á»ng cong Äá»ng lòng ngÆ°á»i, cÆ¡ thá» gắt gao dán lên ngÆ°á»i Chu Minh NghÄ©a, sau Äó hai ngÆ°á»i hôn nhau. Bóng Äêm dà y Äặc nhÆ°ng Duẫn An Nhiên vẫn có thá» cảm giác nụ hôn triá»n miên của hai ngÆ°á»i, pháo hoa bắn ra bá»n phÃa. Äúng, là Chu Minh NghÄ©a hôn môi. Duẫn An Nhiên nghÄ©. Äèn xanh, xe taxi khá»i Äá»ng rá»i Äi. Duẫn An Nhiên quay Äầu lại, hai ngÆ°á»i vẫn còn ôm nhau. Äúng váºy, ngÆ°á»i kia là Chu Minh NghÄ©a. Duẫn An Nhiên trong lòng tÆ° vá» không nói nên lá»i, vừa chua xót vừa khá» sá», gần nhÆ° hô hấp rất thá»ng khá». Anh rõ rà ng thÃch chÃnh mình, lại cùng ngÆ°á»i khác má»t chá», thân máºt nhÆ° váºy. Cho tá»i bây giá» trong ý thức Duẫn An Nhiên, bên ngÆ°á»i Chu Minh NghÄ©a chá» có mình cáºu. Chu Minh NghÄ©a dá»
dà ng tha thứ hết thảy má»i chuyá»n của cáºu, nhÆ° anh trai chiếu cá» cáºu, bất luáºn là công viá»c hay cuá»c sá»ng Äá»u chá» dẫn cáºu, cho Äến khi anh thá» lá». Duẫn An Nhiên vẫn nghÄ© Chu Minh NghÄ©a chá» có má»t mình cáºu, mà cáºu cÅ©ng chá» có Chu Minh NghÄ©a. Hiá»n tại, cáºu phải mất Äi anh. Trá» vá» nhà , ý nghÄ© Duẫn An Nhiên loạn thà nh má»t Äoà n, khi thì cảm giác trá»ng rá»ng, khi thì lại há»n loạn nhÆ° bãi chiến trÆ°á»ng, cái gì cÅ©ng vá» má»t chá», Äinh Äinh Äang Äang bên tai không ngừng. Chu Minh Äã trá» lại, nhìn Duẫn An Nhiên ngá»i trên sofa, nói má»t câu. âEm vá» rá»i sao.â Tiếp theo thay áo khoác, cá»i cà vạt, cầm ly nÆ°á»c ngá»i trên sofa. Duẫn An Nhiên nhìn Chu Minh NghÄ©a, phát hiá»n anh vẫn nhÆ° thÆ°á»ng, tinh tế Äánh giá cỠáo anh, không có dấu vết, không khá»i nghÄ© thầm, Äúng rá»i, anh là ngÆ°á»i nà o, sao có thá» lÆ°u lại dấu vết. Phát hiá»n Duẫn An Nhiên nhìn mình chằm chằm không chuyá»n mắt, Chu Minh NghÄ©a kì quái nhìn cáºu. âLà m sao váºy? Có viá»c gì?â Duẫn An Nhiên nắm quyá»n, không nói lá»i nà o. Chu Minh NghÄ©a nhìn Duẫn An Nhiên chá» Äợi má»t lát, Äứng lên. âAnh hiá»n tại, Äang quen ai?â Duẫn An Nhiên há»i phÃa sau anh. Chu Minh NghÄ©a xoay ngÆ°á»i lại, tháºt sâu nhìn Duẫn An Nhiên, ánh mắt thâm thúy mà lạnh bÄng, Äâm thẳng và o lòng Duẫn An Nhiên là m cho cáºu không khá»i nhẹ nhà ng phát run. Chu Minh NghÄ©a không trả lá»i nhÆ°ng ánh mắt anh cho Duẫn An Nhiên biết là chuyá»n không liên quan Äến cáºu. âEm vừa rá»i nhìn thấy anh cùng má»t cô gái.â Chu Minh NghÄ©a trên mặt không có biá»u tình, không nói má»t lá»i. Phòng khách má»t mảnh yên lặng. Rá»t cuá»c, Duẫn An Nhiên không chá»u ná»i sá»± im lặng, cáºu Äứng lên. âAnh rõ rà ng Äã nói thÃch em, lại cùng ngÆ°á»i khác má»t chá». Em gặp anh cùng cô gái kia ôm hôn ngay trên ÄÆ°á»ng.â Chu Minh NghÄ©a lạnh lùng trả lá»i. âKhông thá» sao?â Duẫn An Nhiên rá»t cuá»c nhá»n không Äược Äá má»t cÆ°á»c và o sofa, hùng há» kêu to lên. âKhông thá»! Không thá»! Em ghét anh! Em háºn anh! Em háºn anh! Äá»u là anh, anh khiến em rá»i loạn, em chá»u không ná»i!â âÄó là chuyá»n của em.â Ngữ Äiá»u Chu Minh NghÄ©a thản nhiên, giá»ng nhÆ° hết thảy Äá»u không quan há» Äến mình. Xoay ngÆ°á»i, Chu Minh NghÄ©a nhấc chân muá»n rá»i Äi. Duẫn An Nhiên nhà o Äến ôm cá» Chu Minh NghÄ©a từ phÃa sau, mặt dán trên lÆ°ng anh, cánh tay gắt gao ôm chặt eo Chu Minh NghÄ©a. Rất nhanh, Chu Minh NghÄ©a gỡ tay Duẫn An Nhiên, má»t tay Äẩy cáºu ra, ngã ngá»i á» sofa. Duẫn An Nhiên kinh ngạc ngẩng Äầu nhìn Chu Minh NghÄ©a, ánh mắt hoảng sợ nhÆ° gặp nạn, cáºu không nghÄ© tá»i anh sẽ Äẩy cáºu ra. Chu Minh NghÄ©a liếc mắt má»t cái vá»i Duẫn An Nhiên, xoay ngÆ°á»i bÆ°á»c Äi. Ngá»i trên sofa, Duẫn An Nhiên bắt Äầu nghẹn ngà o, Chu Minh NghÄ©a dừng bÆ°á»c. Duẫn An Nhiên ôm gá»i, không thá» kìm nén khóc rá»ng lên. Chu Minh NghÄ©a cháºm rãi trá» vá», ngá»i Äá»i diá»n Duẫn An Nhiên, nhìn Duẫn An Nhiên khóc. Duẫn An Nhiên ôm Äầu khóc, cái gì cÅ©ng không ÄỠý hay kiêng kỵ. CÅ©ng không biết khóc bao lâu, Duẫn An Nhiên cháºm rãi nâng mặt lên nhìn Chu Minh NghÄ©a Äá»i diá»n vá»i cáºu, thấy cáºu ngẩng Äầu, anh liá»n yên lặng ÄÆ°a qua má»t chiếc khÄn tay. Duẫn An Nhiên nháºn khÄn lau nÆ°á»c mắt. Chu Minh hai tay Äặt bên cạnh nhìn Duẫn An Nhiên, cáºu cÅ©ng nhìn lại anh, Äôi mắt nai to tròn vì khóc nhiá»u mà Äá» cả lên, lông mi Æ°á»t át, trên mặt vẫn còn loang lá» nÆ°á»c mắt, ánh mắt bất lá»±c u buá»n, bà ng hoà ng sợ hãi lại khát vá»ng cầu xin nhìn Chu Minh NghÄ©a. Cho tá»i bây giá», Chu Minh NghÄ©a Äá»u cảm thấy ánh mắt Duẫn An Nhiên luôn là m cho tâm anh trá» nên trìu mến, rõ rà ng ngÆ°á»i thanh niên tÆ°Æ¡i sáng nhÆ° ánh mặt trá»i lại có Äôi mắt to Äen nhuá»m u buá»n, là m anh nhá»n không Äược muá»n che chá» yêu thÆ°Æ¡ng cáºu. Chu Minh NghÄ©a Äứng lên Äi Äến ngá»i cạnh Duẫn An Nhiên, ÄÆ°a tay nâng cằm cáºu lên, dán môi mình lên môi cáºu. Duẫn An Nhiên thuáºn theo tiếp nháºn nụ hôn nà y. Nụ hôn nhẹ nhà ng cháºm rãi dần dần biến thà nh hôn sâu, Duẫn An Nhiên á» trong ngá»±c Chu Minh NghÄ©a nhẹ nhà ng run rẩy. Sau khi buông Duẫn An Nhiên ra, Chu Minh NghÄ©a nhìn cáºu, ánh mắt nhÆ° xuyên thấu hết thảy nhẹ nhà ng cất giá»ng há»i. âHiá»n tại, anh cÅ©ng có thá» cho rằng em Äã tiếp nháºn anh rá»i?â Duẫn An Nhiên ôn nhu, ÄÆ¡n thuần gáºt Äầu, há»c mắt lại có lá» quang. âNhÆ° váºy, em sẽ không rá»i bá» anh, sẽ không lặng lẽ chạy thoát?â Duẫn An Nhiên gáºt Äầu. âEm phải hiá»u Äược, anh là ngÆ°á»i có ý thức chiếm hữu rất mạnh, em còn muá»n chạy thoát sẽ không dá»
dà ng.â Duẫn An Nhiên ÄÆ°a tay ôm cá» Chu Minh NghÄ©a, Äem mặt giấu và o lòng anh, thanh âm nghẹn ngà o. âEm là m sao cÅ©ng sẽ không Äi, em không bao giá»â¦ bá» chạy nữa.â Trên mặt Chu Minh NghÄ©a lá» ra tÆ°Æ¡i cÆ°á»i thắng lợi, ôm chặt Duẫn An Nhiên không buông.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33
Chương sau