Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33
Chương sau
Chạng vạng, Duẫn An Nhiên kết thúc công việc vừa về đến cửa đã nghe có tiếng động trong nhà. Sáu nam, bốn nữ, thêm Chu Minh Nghĩa, tổng cộng mười một người đang họp, vừa đủ một đội bóng. Người ngoài nhìn Duẫn An Nhiên không khỏi nghi hoặc. Chu Minh Nghĩa thoải mái giới thiệu. “Duẫn An Nhiên, em trai tôi.” Bách Anna lập tức biết là người em sau khi Chu tiên sinh tái hôn, Chu Minh Nghĩa đã nói với tất cả trợ lý điều này, nếu Duẫn An Nhiên tìm đến công ty phải thông báo ngay cho hắn. Ra là thanh niên này. Duẫn An Nhiên nhìn mọi người gật đầu mỉm cười. “Không cần hiểu lầm, mẹ tôi tái hôn với cha anh ấy, cho nên tôi trở thành em anh ấy.” Mọi người thoải mái. Bách AnNa cố ý ghi nhớ bộ dáng người trẻ tuổi này. Người trước mắt thoạt nhìn tầm hai mươi tuổi, trên mặt còn mang theo một chút hồn nhiên của thiếu niên, da nâu, tóc đen, đôi mắt to tròn như nai con, ánh mắt hơi u buồn, mũi cao thẳng, môi tươi như hoa, dung mạo thực thanh tú, dáng người thon dài, ước chừng cao 175cm, dáng dấp rất ổn, vai rộng eo nhỏ. Không nghĩ tới em trai ông chủ lại anh tuấn đến vậy, thoạt nhìn thật nhã nhặn, Bách Anna vẫn nghĩ em trai mới của ông chủ sẽ giống một tên du thủ du thực. Sau khi chào hỏi, Duẫn An Nhiên trở về phòng, không dám quấy rầy mọi người đang họp. Duẫn An Nhiên cảm giác những người này không giống người thường, cho dù có tranh chấp cũng sẽ không cao giọng. Họp đến rạng sáng mới chấm dứt. Mọi người bắt đầu sửa sang lại tư liệu. Duẫn An Nhiên đi đến hỏi. “Mọi người có muốn ăn vài thứ không?” Trợ lý Khải Mễ có chút do dự. “Tôi sợ béo.” Kế toán viên cao cấp đẩy cô một chút. “Không ăn sao có sức.” Duẫn An Nhiên hỏi. “Tôi chuẩn bị hoa quả tươi cho chị được không?” Nhóm phụ nữ lộ ra tươi cười. Chu Minh Nghĩa vỗ vai Duẫn An Nhiên. “Cảm ơn.” Sau đó đi ra. “Tôi phải rửa mặt.” Duẫn An Nhiên ở phòng bếp chuẩn bị hoa quả, cùng với sanwich kẹp thịt, bỏ vào lò viba một chút, rất nhanh có thể ăn. Ngửi được mùi, mọi người mới thở dài than đói bụng. Duẫn An Nhiên cười, nhóm nhân viên này đúng là hoàn toàn vùi đầu vào công việc. Khải Mễ nói. “Thì ra Chu tiên sinh ở nơi như vậy.” “Biệt thự không thích hợp với anh ta.” “Thiết kế thật đẹp mắt.” Là người lần đầu tiên đến nơi này nói. Duẫn An Nhiên đem hoa quả đến, Bách Anna giới thiệu đơn giản. “Tôi cùng Lưu Kí là trợ lý của Chu tiên sinh, mặt khác Khải Mễ cùng A Tô cũng là trợ lí, đây là kế toán viên Cao, tham mưu Thẩm, luật sư, còn có thẩm định giá viên, một nhóm chúng tôi tạm thời hợp thành tổ công tác nhỏ.” Nhân viên thẩm định giá cười. “Chúng tôi đều là dưới quyền Chu tiên sinh.” Duẫn An Nhiên lại đi chuẩn bị nước uống, một bên nghe mọi người nói chuyện. “Trở về thật muốn ngủ một giấc, trụ không được.” “Ngày mai mọi người trở lại đây. Tôi còn trụ được, có thể đi làm đúng giờ, tôi đi tiên phong.” Ngữ khí nghe như đang bàn chuyện đánh giặc. “Tôi có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày mốt lại tiếp tục. Có việc gấp gọi tôi một tiếng là được.” “Chu tiên sinh đâu?” “Sáng mai 8 giờ, anh ấy nhất định xuất hiện ở công ty.” “Người sắt.” “Nghe nói khi anh ấy lúc mới vào còn lợi hại hơn, không ngủ theo dõi thị trường chứng khoán tăng giảm, theo báo cáo ghi nhận thì anh ấy làm cho khách hàng đầu tư trong vòng một năm doanh thu tăng 340%.” “Chu tiên sinh thật sự là kỳ tài, cái nhìn thật chuẩn xác.” “Có người nói anh ấy tác phong bảo thủ, hợp lại coi thường anh ấy khi đầu tư mạo hiểm quá cao sẽ đề nghị khách hàng thu tay lại. Trong khi đầu tư căn bản là phải mạo hiểm, mạo hiểm càng lớn tiền lời càng nhiều, trong giới có người không thích cách làm việc của anh ta.” “Nhưng mà cũng không có người nào nghĩ đến chuyện một ngàn vạn còn lại có hai mươi vạn a.” “Đáng sợ như vậy sao?” “Còn có kẻ thảm hại hơn, phải nhảy lầu. Một cơn sóng lớn đánh úp lại, không biết lật bao nhiêu thuyền lớn, một đám tinh anh ngã xuống, sau khi thị trường hồi phục, chỉ một số ít gượng dậy được.” Có giọng nữ nói. “Nha, trễ như vậy, không biết kêu xe được không?” “Yên tâm, công ty có xe, một Đông một Tây, đảm bảo đưa đến cửa nhà.” “Được, tôi sợ nhất về nhà một mình lúc đêm khuya, lái xe taxi sợ tôi, tôi sợ lái xe taxi.” “Cô là phụ nữ thật tốt, chúng tôi có khi còn bị từ chối lên xe.” “Không bằng mua xe.” “Tốt mua không tốt dưỡng, đó mà cái hòm không đáy, nên thận trọng một chút.” “Chu tiên sinh điểm này thật tốt, mỗi lần họp hoặc tăng ca muộn vẫn đưa các cậu về nhà. Anh ta thực ân cần, hơn nữa còn khẳng khái, đáng tiếc tôi không phải người bên các cậu, nghe nói, nếu mỗi quý công việc vất vả sẽ có tiền hoa hồng lợi nhuận, chân chính trả giá.” “Đúng vậy, anh ta làm việc thực không thể nói.” “Sau đó chúng ta sẽ liên hoan, nếu muốn ăn gì thì nói trước cho tôi.” Là giọng của Bách Anna. Mấy giọng nam đều hoan hô. “Đi ăn đồ Nhật đi, tôi muốn uống rượu gạo, thọ ti, thọ ti.” “Tôi muốn ăn thịt nướng.” “Này lại không sợ béo.” “Liên hoan như vậy, cũng có thể ăn thịt chứ.” “Có một quán ăn tổng hợp ý thích của mọi người không tồi.” “Tôi sẽ chuẩn bị, còn có gì thì gửi tin cho tôi, thời gian đại khái tầm cuối tuần, tôi sẽ thông báo trước cho mọi người.” Duẫn An Nhiên mang đồ uống đến, đồ uống theo sở thích, mọi người một hơi ùng ục uống xong. Chu Minh Nghĩa đi tới, lấy một ly nước uống. “Mọi người về đi, lái xe đợi dưới lầu, sáng mai 8 giờ nếu không thể đến công ty, nhớ rõ để lại tin nhắn để tôi biết mọi người an toàn về đến nhà.” Mọi người thu dọn mọi thứ, nối đuôi nhau đi về. Căn nhà an tĩnh lại. Chu Minh Nghĩa mở một cửa sổ để gió lùa vào, vừa uống nước vừa trầm tư ngồi trước máy vi tính. Ngồi một lúc, tay mở ngăn kéo lấy ra thuốc lá. “Tách” một tiếng, châm hút mấy hơi, khủy tay để ở lưng ghế dựa, lại tiếp tục trầm tư. Duẫn An Nhiên đứng ở cửa thư phòng, nhìn Chu Minh Nghĩa. Ngọn đèn hắt lên một bên mặt với những đường cong cương nghị, giống như điêu khắc, khói thuốc lởn vởn càng tăng thêm hương vị nam tính của hắn, Chu Minh Nghĩa tuy rằng chỉ 31 tuổi nhưng đã trở thành một người đàn ông thành thục, là tinh anh trong xã hội. Như nhận ra điều gì, Chu Minh Nghĩa quay đầu nhìn Duẫn An Nhiên, đôi mắt nâu thâm thúy như thủy tinh trong suốt lấp lánh sáng ngời, như đại dương sâu thẳm có thể nhìn thấy hết thảy, nhìn thấu tâm linh người khác. Bị Chu Minh Nghĩa nhìn chăm chú, Duẫn An Nhiên giống như trúng định thân chú không thể động đậy. “Có việc sao?” “Anh hút thuốc?” Duẫn An Nhiên biết Chu Minh Nghĩa luôn bảo vệ môi trường. Nhìn bàn tay phải đang cầm điếu thuốc, Chu Minh Nghĩa mỉm cười. “Ngẫu nhiên. Làm sao vậy?” Duẫn An Nhiên lúc này như mới tỉnh lại, trong tay cầm một đôi dép lê. Chu Minh Nghĩa cũng như tỉnh ngộ, cúi đầu nhìn chân mình. “Ai nha, chỉ nhớ là đổi giày cho bọn họ, bản thân lại quên.” Duẫn An Nhiên vào thư phòng, ngồi bên chân Chu Minh Nghĩa, thay hắn cởi giày da, mang dép lê, sau đó đem giày đi ra ngoài. Chu Minh Nghĩa nhìn chân đã được đổi giày, trên mặt biểu tình khác thường, trầm tư một lúc lâu, sau đó mới trở lại công việc. Cuối tuần Chu Minh Nghĩa sắp xếp một buổi liên hoan cho tiểu đội của mình, một đám người tạm thời buông công việc, ở phòng ăn của khách sạn ăn uống kể chuyện cười, rất vui vẻ. Liên hoan xong, Chu Minh Nghĩa còn tặng mọi người một món quà tinh mỹ, khách và chủ đều vui vẻ. Ngồi trên xe công ty đưa về nhà, Khải Mễ nói với A Tô. “Nếu công việc vất vả đều có hồi báo tốt như vậy, mệt mỏi một lần nữa cũng đáng.” “Chu tiên sinh có bạn gái chưa? Anh ta ân cần như vậy, bạn gái anh ta là ai thì cũng thật có phúc.” “Còn có thu nhập của anh ta, Chu tiên sinh văn võ toàn tài.” Bách Anna nhẹ giọng nói. “Anh ta vẫn duy trì khoảng cách với các thiên kim của các đại gia ngân hàng.” “Hẳn là đối xử rất được đi.” “Thành thật mà nói tâm tư anh ta đều đặt ở công việc, không có thời gian cho bạn gái.” “Như vậy mới hấp dẫn, đổi thành tôi thì tôi cũng không để ý, đàn ông phải lấy công việc làm trọng.” A Tô cười thầm. “Tôi còn nghĩ em trai anh ta là vợ anh ta chứ.” Bách Anna đẩy A Tô một chút. “Không cần nói bậy, chúng ta nói sau lưng sếp là không đúng.” “Kỳ thật rất xứng đôi, em trai kia rất đẹp, thực đáng yêu.” “Được rồi, được rồi, không nhắc lại nữa.” Duẫn An Nhiên cũng có kế hoạch, một ngày rảnh rỗi, Lí Thăng Bình hẹn hắn đi ca. Trừ bỏ mấy đồng nghiệp ở ngoài, còn lại là bằng hữu, một đoàn người trẻ tuổi ở phòng karaoke ca hát, náo nhiệt mười phần. Trong đó có một vị bằng hữu có chút của cải, mắt để trên đầu, nói chuyện đều không đặt người khác trong mắt, vì hắn là tự mình chuốc lấy ghét bỏ, cho nên những người khác đều không thèm chấp. Duẫn An Nhiên tức giận trong lòng, có gì đặc biệt hơn người, nếu đổi lại là Chu Minh Nghĩa không biết mọi người có bao nhiêu vui vẻ, đặc điểm lớn nhất của Chu Minh Nghĩa là bất luận ai đáng ghét đều có thể duy trì sự vui vẻ giữa khách và chủ, mọi người đều cảm thấy thoải mái, không ai để ý ai bất hòa. Công tử ca lại khoe. “Nhà tôi ở khu Tây, lầu 27, tầm nhìn rất tốt.” “Nhất định rất quý đi.” “Bình thường, hơn hai nghìn vạn.” Người nói chuyện vẻ mặt kiêu căng. Duẫn An Nhiên nghĩ thầm, chỉ là hai nghìn vạn, chỗ mình ở hiện giờ là khu nhà cao cấp bên hải cảng trên Tĩnh Lộ. Lí Thăng Bình có chút bất mãn thì thầm. “Có cái gì, phòng hai nghìn vạn không nhìn đươc hải cảng…” Duẫn An Nhiên không khỏi thầm nghĩ, phòng bếp, phòng tắm nhà Chu Minh Nghĩa đều nhìn thấy hải cảng. Lí Thăng Bình có cảm tình tốt với một cô bạn của công tử ca dẫn theo, âm thầm quan sát cô ta nói chuyện. Tuy rằng người đẹp ngồi bên cạnh nhưng công tử họ Vương kia hình như có bất mãn với Lí Thăng Bình, mấy phương nhân mã nói xong còn có chút tức giận. “Các cậu tầng lớp bình dân thì biết cái gì?” “Tầng lớp bình dân thì sao?” Vương Hiểu Phân nhịn không được lên tiếng thay Lí Thăng Bình. Duẫn An Nhiên cũng chịu không được dáng vẻ bệ vệ của vị công tử kia, bị sự kiêu ngạo của hắn làm cho tức đến đỏ mặt. Vài vị mỹ nữ bàng quan. “Các cậu cái gì cũng không biết, các cậu không phải bác sĩ, luật sư, cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ngồi trong bãi nước cạn mà vùng vẫy.” Công tử kia còn nói. “Cổ phiếu mới là thổ sản, cũng không phải là hải sản.” Lí Thăng Bình bị đả kích, mặt mày xám tro, mấy người bạn xung quanh đều có chút không nhịn được. Duẫn An Nhiên rốt cuộc tuổi trẻ khí thịnh, muốn ra mặt thay bạn bè. “Chúng tôi không hiểu vui chơi, bất quá đầu tư, quản lý tài sản vẫn hiểu được chút ít.” Công tử ca trở mình xem thường. “Tiền không có, còn đầu tư quản lý tài sản, đầu tư cái rắm nha, một con sóng đánh đến, cậu cái gì cũng mất hết.” “Ít tiền thì có biện pháp ít tiền, mua được cổ phiếu tin cậy có thể lấy được tiền lợi nhuận.” Duẫn An Nhiên đem lời Chu Minh Nghĩa nói ra. “Yêu, cố vấn đầu tư của cậu là ai vậy?” Công tử ca khinh thường nói. Duẫn An Nhiên chờ chính là câu này, ngồi thẳng dậy, cố tình lạnh nhạt trả lời. “Chu Minh Nghĩa.” Vừa nghe tên này, công tử ca nhảy dựng lên. “Cái gì?” “Chu Minh Nghĩa, chưa từng nghe qua sao?” Công tử ca lại ngồi xuống. “Lừa quỷ đi, Chu Minh Nghĩa, Chu Minh Nghĩa hình dáng ra sao cậu biết không? Hắn không cho phóng viên chụp ảnh, Chu Minh Nghĩa, không có 8 số mà muốn Chu Minh Nghĩa thay ngươi phân tích hướng đầu tư, phi.” Lí Thăng Bình kéo kéo Duẫn An Nhiên. “Đừng nói nữa.” Duẫn An Nhiên nhìn công tử kia. “Tôi không có lừa cậu, cố vấn đầu tư của tôi chính là Chu Minh Nghĩa..” Mấy cô gái bắt đầu nói khẽ. “Chu Minh Nghĩa, nghe nói anh ta lớn lên thật anh tuấn, so với người mẫu còn đẹp hơn.” “Siêu đầu tư, là truyền kì lớn nhất trong giới tài chính.” “Hình như chỉ có ba mươi tuổi.” Công tử ca đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Duẫn An Nhiên. “Nếu cố vấn đầu tư của cậu là Chu Minh Nghĩa, có thể gặp hắn không?” Duẫn An Nhiên cũng không xác định Chu Minh Nghĩa có bằng lòng gặp cậu hay không, nhưng lời đã nói ra, phải kiên trì. “Có cái gì, hiện tại có thể.” Nói xong nhìn đồng hồ, là 2 giờ chiều, Chu Minh Nghĩa nhất định ở công ty, không phải họp thì là làm việc. Trò chơi đã bắt đầu, phải chơi đến cùng. Ngoại trừ đương sự, những người khác đều muốn xem náo nhiệt, kẻ không yên, kẻ khẩn trương, kẻ ngạc nhiên hoặc chờ mong, tất cả đều ngồi lên một chiếc taxi. Duẫn An Nhiên ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao ngất tận mây, chứng khoán Vạn Khải chiếm 7 tầng lớn nhất trong tòa nhà, đúng là đầu cầu giao dịch chứng khoán số một. Công tử họ Vương cười hỏi. “Cậu biết tiếp tân ở đâu không?” Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc hắn một cái, kiên trì đi về phía trước. Nhân viên tiếp tân nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi, trang phục dạo phố ngày thường, vô cùng nghi hoặc nhưng vẫn tươi cười hỏi. “Xin hỏi, các vị muốn tìm ai?” Trong lòng thầm nghĩ có lẽ là nhóm người lần đầu tiên chơi chứng khoán. “Chúng tôi muốn gặp Chu Minh Nghĩa.” Mấy cô tiếp tân đều cười rộ lên. “Chu tiên sinh nếu không hẹn trước thì không được.” Duẫn An Nhiên từng bước xông về phía trước hất hàm nói. “Tôi là Duẫn An Nhiên, làm ơn thông báo là tôi tìm anh ta.” Thanh âm có chút run rẩy. Mấy cô gái vừa nghe tên lập tức thay đổi sắc mặt, trong đó một người cầm điện thoại lên. “Duẫn An Nhiên tìm Chu tiên sinh.” “Duẫn tiên sinh, mời đi bên này.” Buông điện thoại, nữ tiếp tân đi tới, mang theo đoàn người Duẫn An Nhiên đến thang máy chuyên dụng. Những người khác không tự chủ đánh giá xung quanh, bọn họ cũng không ngờ sẽ tới Vạn Khải. Thật sư, thật sự đến căn cứ chứng khoán Vạn Khải, ngay cả Vương công tử cũng nghi hoặc. Trang trí ở lầu 7 có sự khác biệt rất lớn với 6 lầu còn lại, trải thảm sang trọng cùng với thiết bị hiện đại, trong sự đơn giản lộ ra vẻ xa hoa. Bách Anna đi ra nghênh đón. “Làm ơn đi bên này.” Đem mọi người đến một gian phòng khách. Hạ thấp người trước Duẫn An Nhiên, Bách Anna nói. “Thật có lỗi, Chu tiên sinh đang họp với người của ngân hàng thế giới, nếu muốn gặp anh ấy, chỉ sợ phải chờ khoảng 20 phút nữa.” “Ách, tôi…” Duẫn An Nhiên ngập ngừng không biết nên nói thế nào, hối hận sự ngây thơ của bản thân. Bách Anna cười. “Chu tiên sinh đã sớm dặn dò, nếu Duẫn tiên sinh tìm anh ấy, chúng tôi phải thông báo trước, anh ấy sẽ nhanh chóng đến gặp cậu. Có chuyện gì quan trọng sao?” Duẫn An Nhiên trong lòng rất cảm động, anh ta không xem mình như người ngoài, lo lắng đến tình cảnh và cảm thụ của mình, Chu Minh Nghĩa đã sớm đoán sẽ có một ngày như hôm nay. “Cũng không có đại sự gì, tôi chỉ muốn nghe anh ấy nói một chút về xu hướng cổ phiếu 3 tháng tới.” Khi nói, Duẫn An Nhiên hết sức cẩn thận để không cắn vào đầu lưỡi. Bách Anna nở nụ cười. “Tôi đã biết. Làm ơn chờ một chút. Buổi trà chiều của công ty rất nổi tiếng, mọi người thử xem, tôi đi chuẩn bị.” Lại cúi thấp người rời khỏi phòng. “Cô ấy là trợ lý phải không?” “Phải.” Duẫn An Nhiên đáp. “Chu Minh Nghĩa có hai trợ lý, người nam tên là Lưu Kí.” Công tử Vương Thân Sơn đánh giá bốn phía không khỏi líu lưỡi. “Đây là sự thật, đây là sự thật chăng?” Lí Thăng Bình nhịn không được trách móc hắn. “Không, cậu hiện tại là ở trong mộng tưởng hão huyền.” Vương Hiểu Phân kéo kéo ống tay áo Duẫn An Nhiên. “An Nhiên, tôi thật xem cậu như thần tượng, cậu bắt đầu đầu tư bao lâu rồi?” Duẫn An Nhiên tận lực cố gắng bình tĩnh đáp. “Bổn phận của nhân viên phân tích đầu tư là vì nhân dân phục vụ.” Đây nguyên bản là câu nói của Chu Minh Nghĩa. Sau đó có người đẩy xe trà tới. Dáng vẻ bệ vệ của công tử ca đã biến mất, bắt đầu làm quen với Duẫn An Nhiên. “Lệnh tôn là làm việc gì?” “Không biết, cha mẹ tôi sớm ly hôn, tôi mồ côi cha.” “Lệnh đường đâu?” “Là hộ sĩ, đã về hưu.” “Vậy cậu...” Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc Vương Thân Sơn, gỡ tay hắn ra. “Tầng lớp bình dân cái gì cũng không hiểu, cho nên phải tìm người quản lý tin cậy.” Vương Thân Sơn đỏ mặt lên không nói gì. Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, đẩy cửa, Chu Minh Nghĩa đi đến. Những người khác đều lần đầu tận mắt nhìn thấy một trong những truyền kì của thành phố. Chu Minh Nghĩa mặc tây trang màu bạc sang trọng, một tay xỏ túi quần, vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao lớn, làm cho người ta có cảm giác như thiên thần xuất hiện, vô cùng tiêu sái tự nhiên, tư thái thong dong. “An Nhiên, có chuyện gì tìm tôi?” Ngữ khí vô cùng thân thiết. Duẫn An Nhiên cảm thấy hết hơi. Mấy cô gái công tử ca mang đến giống như thấy ngôi sao hét ầm lên, còn kém không nhào đến ôm lấy. Chu Minh Nghĩa không để ý đến các cô, thoải mái ngồi xuống đối diện với mọi người. “Cậu hy vọng muốn biết xu thế đầu tư ba tháng tới?” Duẫn An Nhiên đỏ mặt. “Phải.” Chu Minh Nghĩa hạ vành mắt, lông mi dài chợt lóe, sau đó cười nói. “Đề nghị của cá nhân tôi tạm thời là cứ giữ, không cần bán tháo, nếu cậu muốn nghe phân tích tường tận, chỉ sợ phải cần một ít thời gian, hiện tại bản phân tích báo cáo thị trường trước mắt tôi đang giữ, có thể giúp cậu hiểu biết hướng đi của các cổ phiếu, cần tôi cho người đang đến làm thuyết minh không?” Duẫn An Nhiên không thể không tiếp tục đóng xong vai diễn. “Cái kia, thôi không cần, tôi bề bộn nhiều việc. Tôi đã biết.” Bạn đang Nghe hai ngÆ°á»i Äá»i thoại, cằm những ngÆ°á»i khác rÆ¡i xuá»ng Äất. Chu Minh NghÄ©a nhìn Duẫn An Nhiên. âCòn có vấn Äá» gì không?â âKhông, không có, tôi không muá»n chiếm dụng nhiá»u thá»i gian của anh.â Chu Minh NghÄ©a tÆ°Æ¡i cÆ°á»i cà ng sâu, ánh mắt của hắn là m Duẫn An Nhiên không dám nhìn thẳng. âAn Nhiên, trà ngon không?â âNgon.â Chu Minh NghÄ©a Äứng lên, nhìn thấy Là ThÄng Bình cùng VÆ°Æ¡ng Hiá»u Phân. âHai vá» là Äá»ng nghiá»p của An Nhiên phải không?â Là ThÄng Bình gáºt Äầu, VÆ°Æ¡ng Hiá»u Phân trÆ°á»c ánh mắt của Chu Minh NghÄ©a không dám Äá»ng, cô tháºt là nằm mÆ¡ cÅ©ng không thá» thấy viên ngá»c quý của giá»i tà i chÃnh, nhân váºt truyá»n kì gia tà i bạc triá»u lại tiếp xúc gần gÅ©i nhÆ° thế. Tinh anh xã há»i nhÆ° hắn bất Äá»ng vá»i ngôi sao thần tượng, Chu Minh NghÄ©a là rÆ°á»ng cá»t thúc Äẩy xã há»i tiến bá» phát triá»n. âCòn nhá» hai vá» chiếu cá» An Nhiên nhiá»u hÆ¡n.â Gáºt Äầu má»t chút vá»i má»i ngÆ°á»i. âTôi còn có viá»c, không thá» tiếp các vá».â Chu Minh NghÄ©a không há» báo trÆ°á»c Äi Äến bà n trà , ÄÆ°a tay xoa Äầu An Nhiên, trên mặt là tÆ°Æ¡i cÆ°á»i chiá»u chuá»ng, sau Äó xoay ngÆ°á»i thản nhiên rá»i Äi. Duẫn An Nhiên vuá»t tóc mình, Äá»t nhiên có má»t cảm giác mãnh liá»t, Chu Minh NghÄ©a yêu thÆ°Æ¡ng cáºu nhÆ° em trai, nói chuyá»n cùng Äá»ng tác Äá»u giá»ng nhÆ° anh trai. Duẫn An Nhiên trong lòng bá»ng nhiên cảm thấy ngá»t ngà o âHắnâ¦â VÆ°Æ¡ng Thân SÆ¡n nói không xong. Duẫn An Nhiên Äứng lên. âChúng ta Äi thôi.â Cuá»c gặp mặt nhÆ° má»ng du Äã kết thúc. Äứng dÆ°á»i hoà ng hôn, lại ngẩng Äầu nhìn bảng hiá»u Vạn Khải, Duẫn An Nhiên hâm má» tá»± Äáy lòng, Chu Minh NghÄ©a thà nh công nhÆ° váºy, Äược má»i ngÆ°á»i tôn trá»ng, là má»t ngÆ°á»i Äà n ông kiêu ngạo cỡ nà o. Má»t Äám mỹ nữ cuá»n lấy Duẫn An Nhiên không buông. âGiá»i thiá»u anh ta cho chúng tôi là m quen Äược không?â Duẫn An Nhiên quả quyết cá»± tuyá»t. âKhông.â âVì cái gì? Xin cáºu, giá»i thiá»u má»t chút, cÅ©ng không phải là hẹn hò.â âAnh ta bá» bá»n nhiá»u viá»c, hÆ¡n nữa anh ta còn kết giao vá»i các thiên kim ngân hà ng.â Nhá» tá»i chuyá»n nghe Äược ngà y Äó, Duẫn An Nhiên nói lại, ngụ ý loại phụ nữ nhÆ° các cô Chu Minh NghÄ©a má» miá»ng không biết có bao nhiêu ngÆ°á»i xếp hà ng, hắn không cần những phụ nữ tầm thÆ°á»ng. Quay Äầu, Duẫn An Nhiên cùng Là ThÄng Binh, VÆ°Æ¡ng Hiá»u Phân rá»i Äi, bá» lại những kẻ khác Äứng ngá»c dÆ°á»i ánh mặt trá»i. âNói, rá»t cuá»c là chuyá»n gì xảy ra?â á» phòng trà , Là ThÄng Bình bóp cá» Duẫn An Nhiên há»i. âCáºu nói cho rõ rà ng, bằng không không buông tha.â âÄau Äau Äau quá.â Duẫn An Nhiên giãy dụa. âNói mau, bằng không tôi tò mò Äến chết.â VÆ°Æ¡ng Hiá»u Phân há»i. âAnh ta, anh ta là con của ngÆ°á»i mà mẹ tôi tái hôn.â Duẫn An Nhiên nói má»t hÆ¡i. Là ThÄng Bình tiêu hóa má»t chút lá»i của cáºu. âNói cách khác, ngÆ°á»i Äó của bác Äá»ng là cha của Chu Minh NghÄ©a. Tôi nhá» ra rá»i, cáºu Äã nói qua mẹ cáºu tái hôn, Äá»i phÆ°Æ¡ng có má»t Äứa con trai.â âChuẩn, chÃnh là anh ta, tôi cÅ©ng không nghÄ© tá»i, tháºt sá»±.â âVáºy xem nhÆ° thà nh anh em.â VÆ°Æ¡ng Hiá»u Phân vô cùng hâm má». âChuẩn.â âOa, lấy Äược má» và ng lá»n.â Là ThÄng Bình kêu to. âNhá» giá»ng, nhá» giá»ng thôi, tôi cÅ©ng không muá»n ngÆ°á»i khác biết.â âVì cái gì?â Duẫn An Nhiên cÆ°á»i khá». âTôi cùng anh ta không có quan há» huyết thá»ng, mẹ tôi cha hắn, nói ra tháºt lủng củng, tôi há» Duẫn, anh ta há» Chu, nÆ°á»c sông không phạm nÆ°á»c giếng. Có cái gì Äáng giá Äá» nói.â âNhÆ°ng mà anh ta Äá»i xá» vá»i cáºu rất thân thiết.â âNgÆ°á»i ta gá»i Äó là lá»ch sá»±, tôi cà ng không thá» Äược voi Äòi tiên, anh ta là ngÆ°á»i rất cao minh. Tôi, hừâ¦â âAnh ta là m sao biết chúng ta là Äá»ng nghiá»p?â âKhông biết, tôi không nói, nhÆ°ng anh ta giá»i nhìn ngÆ°á»i, nhìn sắc mặt, nghe lá»i nói ra, tôi nghÄ© là anh ta Äoán Äược.â âLợi hại.â Là ThÄng Bình ôm cá» Duẫn An Nhiên. âVá» sau không thá» Äắc tá»i vá»i cáºu.â âLà m gì thế. Äúng rá»i, các cáºu ngà n vạn lần không Äược Äá» ngÆ°á»i khác biết. Hiá»u chÆ°a? Tuyá»t Äá»i không nói ra ngoà i.â Duẫn An Nhiên nhìn chằm chằm hai vá» Äá»ng nghiá»p, cau mà y, còn kém không ép ngÆ°á»i khác thá» Äá»c. âYên tâm, yên tâm.â Chu Minh NghÄ©a chuẩn bá» tan sá» vá» nhà , Bách Anna dò xét hắn, nhẹ giá»ng há»i. âDuẫn tiên sinh hôm nay Äến Äâyâ¦â Chá» nói ná»a câu, sếp nhất Äá»nh hiá»u Äược. Chu Minh NghÄ©a ná» nụ cÆ°á»i. âTuá»i trẻ khà thá»nh.â Hắn vừa nhìn Äã hiá»u Äược toà n bá». âVá» sauâ¦â âKhông ngại, An Nhiên không phải Äứa trẻ.â Vá» Äến nhà , Duẫn An Nhiên Äứng á» cá»a thÆ° phòng Chu Minh NghÄ©a. âLà m sao váºy?â Chu Minh NghÄ©a quay Äầu lại. âHôm nay, cái kia, tôi...â Duẫn An Nhiên lắc lắc ngón tay, cong môi, nhÃu mà y, không biết nên nói thế nà o, chÃnh mình nóng nảy không thá» kiá»m chế, kết quả còn mang Äại Äá»i nhân mã Äến quấy rầy công viá»c của ngÆ°á»i khác. Chu Minh NghÄ©a ná» nụ cÆ°á»i. âPhân tÃch của tôi có trợ giúp Äược gì không?â Duẫn An Nhiên trừng mắt liếc hắn má»t cái. âNà y.â Chu Minh NghÄ©a khoát tay. âKhông cần Äá» trong lòng, có rảnh Äến uá»ng trà , buá»i trà chiá»u công ty tôi rất ná»i tiếng.â âAnh, anh không tức giáºn?â âTôi vì cái gì phải tức giáºn?â âTôi quấy rầy anh, thá»i gian của anh quý giá nhÆ° váºy.â Chu Minh NghÄ©a ngẩng Äầu cÆ°á»i. âTôi nhá» rõ tôi Äã nói là tôi không còn là m công viá»c Äúng hạn thu phà nhÆ° váºy.â Duẫn An Nhiên cà ng thêm bất mãn. âNà y, tôi nói chuyá»n Äứng Äắn, tôi là Äang giải thÃch vá»i anh.â Chu Minh NghÄ©a suy nghÄ© má»t chút. âPha giúp tôi má»t ly nÆ°á»c.â Duẫn An Nhiên rót nÆ°á»c. Chu Minh NghÄ©a nháºn lấy, ÄÆ°a tay vuá»t má»t sợi tóc Äen của cáºu. âMuá»n rá»i, Äi nghá» ngÆ¡i.â Duẫn An Nhiên yên lòng, gáºt gáºt Äầu, ngoan ngoãn nhÆ° mèo rá»i Äi. Nhìn bóng dáng Duẫn An Nhiên, Äáy mắt Chu Minh NghÄ©a hiá»n lên má»t tia pháo hoa. Cuá»i tuần, Duẫn An Nhiên Äi theo ngôi sao chụp ảnh tuyên truyá»n, cùng rất nhiá»u ngÆ°á»i cùng tụ táºp, vô cùng á»n à o, á»n Äến mức Äau Äầu, vô cùng muá»n trá» vá» bên cá»a sá» ngắm nhìn hải cảng. Chụp ảnh xong, lại chạy vá» công ty chá»nh sá»a, nghÄ© Äá» mục, sắp xếp bá» cục, chá» công viá»c chấm dứt Äã là hÆ¡n ná»a buá»i chiá»u. Kéo lê thân thá» má»t má»i, Duẫn An Nhiên trá» vá» hoa viên bên hải cảng. Vừa và o cá»a, Duẫn An Nhiên liá»n nháºn thấy tá» nhân mã Äang há»p á» thÆ° phòng, nghÄ© thầm Chu Minh NhÄ©a tháºt khá»e, ngay cả cuá»i tuần cÅ©ng không tha, má»t tá» nhân mã cùng hắn há»p. âÄã trá» lại?âChu Minh NghÄ©a nghe tiếng Äá»ng, ngÆ°á»i chÆ°a Äến Äã lên tiếng tiếp Äón. Duẫn An Nhiên ứng thanh, biết bá»n há» Äang bà n chuyá»n nghiêm túc, không dám quấy rầy. á» trong phòng nghá» ngÆ¡i, ngá»i trên giÆ°á»ng ngắm cảnh biá»n không biết có bao nhiêu thÆ° sÆ°á»ng, những phiá»n loạn trong lòng dần dần dá»u lại. Má»i ngÆ°á»i hoà n toà n táºp trung và o công viá»c, má»t chút tiếng Äá»ng cÅ©ng không có. Duẫn An Nhiên không khá»i nhá» tá»i lá»i ông chủ của tuần san, má»t Äặc Äiá»m lá»n của phòng há»p trong thà nh phá» là hai cánh cá»a lá»n, mặc ká» bên ngoà i mÆ°a bão, sóng thần núi lá», nhất Äá»nh phải má» rá»ng. Sắc trá»i chuyá»n tá»i, ngÆ°á»i trong thÆ° phòng Äi ra. Duẫn An Nhiên tá»± giác Äi ra, giúp bá»n há» chuẩn bá» Än uá»ng. Äá»i nhân mã lại di chuyá»n Äến phòng khách. Lúc nà y toà n bá» là nam, không có nữ giá»i. Chu Minh NghÄ©a ÄÆ¡n giản giá»i thiá»u. âEm trai, Duẫn An Nhiên.â Má»i ngÆ°á»i dÆ°á»ng nhÆ° Äá»u Äã nghe nói quan há» của hai ngÆ°á»i, Äá»ng loạt chà o há»i Duẫn An Nhiên. âÄây là và i vá» luáºt sÆ° của tôi, Kim Tắc Thái, Lá» Hữu An, kế toán viên cao cấp Sầm ChÃnh, Là Ngạn Nam, còn có VÆ°Æ¡ng Chấn Hoà nh và Triá»u Kì.â Duẫn An Nhiên nhìn má»i ngÆ°á»i. âKhông phải tá» hôm trÆ°á»c.â Má»i ngÆ°á»i Äá»ng loạt cÆ°á»i rá» lên, Kim Tắc Thái nói. âTá» nhân mã trÆ°á»c là con cá» của Vạn Khải, mà chúng tôi là ngÆ°á»i của Chu Minh NghÄ©a.â Nói xong, nháy mắt vá»i Chu Minh NghÄ©a. âÄúng không, ông chủ Chu.â Chu Minh NghÄ©a cÆ°á»i. âBá»n há» tất cả Äá»u là bạn từ trung há»c Äến Äại há»c của tôi.â Duẫn An Nhiên trong mắt có chút kinh ngạc, Chu Minh NghÄ©a Äã là má»t ngÆ°á»i chuyên nghiá»p, váºy mà còn có nhiá»u ngÆ°á»i chuyên nghiá»p nhÆ° váºy thay anh ta xá» lý công vụ. âDuẫn tiá»u Äá», Äi, cùng nhau Än cÆ¡m Äi.â Kim Tắc Thái nắm vai Duẫn An Nhiên nói. Duẫn An Nhiên vá»i giãy ra, xua tay. âKhông Äược, tôi không quấy rầy má»i ngÆ°á»i.â âKhách khà cái gì, cáºu cÅ©ng Än cÆ¡m thôi, cùng nhau, cùng nhau.â Ra mòi ta Äây Äá»u là nam giá»i hà o sảng, ÄÆ°Æ¡ng nhiên, váºt hợp theo loà i, nhân lấy Äà n phân, Chu Minh NghÄ©a vô cùng khẳng khái, phóng khoáng, bạn bè của hắn Äa sá» Äá»u có cá tÃnh tÆ°Æ¡ng tá»± váºy. Chu Minh NghÄ©a lấy áo khoác. âAn Nhiên, cùng Äến Äi.â âVâng.â á» bà n cÆ¡m, má»t Äám ngÆ°á»i nói cÆ°á»i vui vẻ, hiá»n nhiên là quen biết nhiá»u nÄm, nói chuyá»n rất thoải mái. Duẫn An Nhiên yên lặng ngá»i má»t góc, không nói chen và o, lẳng lặng Än. Chu Minh NghÄ©a Äá»t nhiên nhìn thấy gì Äó, gá»i phục vụ, nhá» giá»ng dặn dò và i câu. âYêu, bên kia có phải có Mã Thanh Nghi không?â Kim Tắc Thái nói vá»i má»i ngÆ°á»i. âPhải.â âMinh NghÄ©a không Äi Äón tiếp sao?â Chu Minh NghÄ©a lạnh nhạt cÆ°á»i. âNgÆ°á»i ta má»t bà n nÄm chá» em, nhất Äá»nh có Äá» tà i riêng, không cần Äến quấy rầy.â âNhóm tiá»u thÆ° già u có nà y không biết tán gẫu cái gì?â âCòn không phải giá»ng nhóm chúng ta?â âAi nói, chúng ta tán gẫu vá» phụ nữ, các nà ng là tán gẫu vá» Äà n ông.â Má»i ngÆ°á»i nói chuyá»n rất phóng khoáng, Duẫn An Nhiên cÅ©ng không cảm thấy có gì thất thá». Duẫn An Nhiên trá»m Äánh giá bà n á» xa xa, Äang ngá»i là nÄm cô gái Än mặc thá»i thượng, thoạt nhìn Äá»u là m chức vụ cao trong công ty lá»n, Än mặc thoải mái, trang Äiá»m thanh nhã, ngón tay Äeo nhẫn thoắt ẩn thoắt hiá»n, hiá»n nhiên là trang sức quý báu. Sau má»t lúc lâu, cả bà n kia Äứng dáºy, nói vá»i nhau và i câu, các cô gái Äá»u nhìn vá» phÃa bên nà y. Má»t mỹ nữ dáng cao gầy Äi Äến, ngÆ°á»i chÆ°a Äến, hÆ°Æ¡ng hoa là i Äã bay sang. Cô gái Äến sau lÆ°ng Chu Minh NghÄ©a, bà n tay nhá» dà i Äặt trên Äầu vai Chu Minh NghÄ©a, hắn không quay Äầu lại, chá» nắm bà n tay cô, hai ngÆ°á»i giữa Äại sảnh Äông ngÆ°á»i Äụng chạm da thá»t, vô cùng thân thiết lại tá»± nhiên hà o phóng. âMinh NghÄ©a, cảm Æ¡n anh, anh luôn khách khà nhÆ° váºy.â âLà m sao?â Duẫn An Nhiên Äá»t nhiên hiá»u ra, bà n tay kia là Chu Minh NghÄ©a cá» tình Äẩy ra. Những ngÆ°á»i khác Äá»u Äã quen thuá»c, chà o há»i mỹ nữ cao gầy. Cô gái khéo léo Äáp lá»i, lại ôn nhu nói. âHoa em Äã nháºn Äược, cÅ©ng không thấy anh Äiá»n thoại Äến.â Trong bình thản mang theo và i phần há»n dá»i. Chu Minh NghÄ©a quay Äầu lại. âAnh gần Äây không có thá»i gian.â âAnh vÄ©nh viá»
n là má»t câu nà y.â Sầm ChÃnh nhấc tay nói. âThanh Nghi, tôi là m chứng, Minh NghÄ©a luôn cùng chúng tôi má»t chá».â Tất cả má»i ngÆ°á»i ná» nụ cÆ°á»i, Mã Thanh Nghi cÆ°á»i nói. âÄúng váºy, anh ấy chuyên môn trá»n tôi, cùng anh má»t chá».â Tay Äặt á» Äầu vai Chu Minh NghÄ©a má»t chút, Mã Thanh Nghi lại nói. âNếu có thá»i gian, gá»i Äiá»n thoại cho em.â âÄược.â Cô gái thÆ°á»t tha rá»i Äi. HÆ°Æ¡ng phấn tháºt lâu không tiêu tan. Kim Tắc Thái cÆ°á»i nói. âDiá»
m phúc.â âNà y là m sao tÃnh là phúc.â Triá»u Kì cÆ°á»i lắc Äầu. âMã tiá»u thÆ° biết tiến biết lùi, nếu quá quấn quýt si mê, Minh NghÄ©a sẽ chá»u không ná»i.â âNói trắng ra cáºu ta vẫn là không có thá»i gian.â Là Ngạn Nam cÆ°á»i nói. âTôi vẫn bá»i phục thủ Äoạn bảo trì khoảng cách ngoại giao của Minh NghÄ©a, bất luáºn kết bạn vá»i bao nhiêu cô gái, tất cả Äá»u má»t lòng vì hắn, cách má»t cánh tay thôi mà ngÆ°á»i nà o cÅ©ng không thá» tiến thêm má»t bÆ°á»c.â Chu Minh NghÄ©a cÅ©ng cÆ°á»i. âTôi xem các cô ấy là bạn.â âMã Thanh Nghi thá»±c thông minh, bạn bè của cô ta Äá»u không giá»i thiá»u cho Minh NghÄ©a.â âKhụ, cái nà y tÃnh là cái gì?â Chu Minh NghÄ©a má»m cÆ°á»i day thái dÆ°Æ¡ng. âCác cáºu không phải không biết, từ nÄm Äến bảy nÄm tá»i, tôi không tuyá»n chá»n ai trong toà n quá»c.â âKết giao má»t chút có gì khó.â Kim Tắc Thái cÆ°á»i hiá»u rõ. âMinh NghÄ©a không phải không kết giao, chá» có Äiá»u tất cả các cô gái Äá»u nhÆ° mãnh thú hay thác lÅ© tróc nã hắn từ trong bảo khá» ra, ai chá»u Äược chứ.â âKhi thì chê chúng ta chuyên tâm cho sá»± nghiá»p không chá»u quen ai, lúc lại chê chúng ta sá»± nghiá»p không phát Äạt, kiếm không Äủ tiá»n, phiá»n toái nhiá»u hÆ¡n.â âÃi phụ nữ.â Äây là kết luáºn của Tá»ch Gian. Än uá»ng xong, Chu Minh NghÄ©a mang Duẫn An Nhiên vá» nhà . Nằm trên giÆ°á»ng, Duẫn An Nhiên ngủ không Äược, trÆ°á»c Äây chá» cần Äặt lÆ°ng xuá»ng liá»n bất tá»nh nhân sá»±, tá»i nay Äặc biá»t kỳ quái, trong Äầu cáºu luôn hiá»n lên bà n tay má»m mại mÆ¡n trá»n trên vai Chu Minh NghÄ©a, cáºu cá»±c kỳ không thoải mái. Duẫn An Nhiên chán ghét Äá»ng tác nà y. Ngủ không Äược, Äà nh Äứng dáºy tìm nÆ°á»c uá»ng, Duẫn An Nhìn thấy thÆ° phòng Chu Minh NghÄ©a còn sáng Äèn, lặng lẽ Äến nhìn. Chu Minh NghÄ©a ngá»i trÆ°á»c cá»a sá», má»t tay cầm ly rượu, má»t tay cầm Äiếu thuá»c, giá»ng nhÆ° Äang trầm tÆ°. Duẫn An Nhiên cảm thấy nếu Chu Minh NghÄ©a hút thuá»c nhất Äá»nh là Äang chá»u áp lá»±c rất lá»n, hoặc là lúc Äang rất hoang mang. Theo bản nÄng cáºu muá»n an ủi hắn. âCáºu nhÆ° thế nà o còn không ngủ?â Chu Minh NghÄ©a Äá»t nhiên má» miá»ng. âAnh không phải cÅ©ng giá»ng tôi?â Lá»n máºt Äi và o, Duẫn An Nhiên nghÄ© cáºu là má»t trong sá» Ãt ngÆ°á»i không liên quan Äến công viá»c mà có thá» và o thÆ° phòng Chu Minh NghÄ©a. âCông viá»c, thá»±c khó giải quyết sao?â Chu Minh NghÄ©a lắc Äầu. âVáºy anh vì cái gì hút thuá»c?â Chu Minh NghÄ©a quay sang, Äôi mắt thâm thúy nhìn Duẫn An Nhiên, biá»u tình bình tÄ©nh. âCÅ©ng không hoà n toà n là công viá»c.â âÄáng tiếc tôi không thá» giúp anh.â Duẫn An Nhiên nói có chút thất vá»ng. Chu Minh NghÄ©a cÆ°á»i lắc Äầu. âKhông, cáºu sẽ không muá»n nháºp và o hà ng ngÅ© nhÆ° tôi.â âCó lẽ công viá»c tôi là m không thá» so sánh vá»i anh.â Duẫn An Nhiên ngẩng Äầu nói, láºp tức cÆ°á»i. âLà không có khả nÄng.â âKhông, An Nhiên, cáºu có cái tá»t của cáºu.â âÄúng váºy, tôi cÅ©ng không chụp loạn, tôi chá» chụp những gì mình chân chÃnh nhìn thấy, tôi cÅ©ng không chụp ảnh giá»ng ngÆ°á»i khác.â âTôi tin tÆ°á»ng cáºu.â Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Chu Minh NghÄ©a, Duẫn An Nhiên Äá»t nhiên há»i. âNà y, có ai nói anh lá»n lên rất tuấn tú hay không?â âCó, từ nhá» Äến lá»n Äá»u có.â Duẫn An Nhiên bÄ©u môi. âTôi không tin.â âÄặc biá»t sau khi tôi thà nh công trong sá»± nghiá»p ngÆ°á»i nói cà ng nhiá»u.â Chu Minh NghÄ©a Äánh giá Duẫn An Nhiên. âCáºu thì sao, có ai nói qua hay không?â âCÅ©ng có a, còn không Ãt Äâu.â âBạn gái á» trÆ°á»ng há»c?â âPhải.â âSau khi và o xã há»i, tiêu chuẩn sẽ Äược cân nhắc thay Äá»i, các cô gái sẽ từ góc Äá» của cáºu Äánh giá chúng tôi.â âTôi cùng anh?â Duẫn An Nhiên không muá»n so sánh vá»i Chu Minh NghÄ©a. âKhông, Äà n ông. â Chu Minh NghÄ©a Äá»t nhiên ná» nụ cÆ°á»i. âCáºu tÃnh là Äà n ông sao? Vẫn là trẻ con thôi.â Duẫn An Nhiên bất mãn. âTôi Äã hai mÆ°Æ¡i bá»n tuá»i, sao có thá» là bé trai.â Má»t mặt nói, má»t mặt xua tay. Chu Minh NghÄ©a ngẩng Äầu lên im lặng cÆ°á»i. âÄúng váºy, tôi không thá» so sánh vá»i anh, anh cao hÆ¡n tôi.â âMá»t ngà y nà o Äó cáºu cÅ©ng sẽ lá»n lên. NhÆ°ng phải trải giá rất nhiá»u, rất nhiá»u, rất nhiá»u, Äá» máu, rÆ¡i má» hôi, chảy nÆ°á»c mắt.â Ãm thanh Chu Minh NghÄ©a thâm trầm. âAnh có khi nà o khóc không?â âÄÆ°Æ¡ng nhiên.â âKhi nà o? Vì cái gì?â Duẫn An Nhiên tò mò. Chu Minh NghÄ©a ngẩng Äầu nhìn Duẫn An Nhiên, Äôi mắt nai tÆ¡ Äang nhìn chằm chằm chÃnh mình. âSao, cáºu muá»n có Äược thứ Äá»c nhất vô nhá»?â Duẫn An Nhiên xem thÆ°á»ng. âAnh?â Chu Minh NghÄ©a tá»i gần Duẫn An Nhiên, hai mặt cách nhau không quá ba phân. âCáºu cho rằng, tôi sẽ nói cho cáºu sao?â Trong Äôi mắt nâu thâm trầm là hình bóng Duẫn An Nhiên, bên tai cáºu là tiếng nói thì thầm có má»t tia ám ách, gợi cảm không nói nên lá»i. Duẫn An Nhiên Äá»t nhiên mặt Äá» tai há»ng, nhảy dá»±ng lên chạy Äi, bá» lại má»t câu. âÄáng ghét.â
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33
Chương sau