Edit: Mộc
Từ khách sạn ra ngoài đã hơn mười rưỡi tối. Gió lạnh mang theo mùi tanh của nước biển phả vào mặt, hơi lạnh ngấm đến tận xương cốt. Từ Phẩm Vũ vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối tung. Ánh đèn ô tô chiếu lên gương mặt cô, cô nhanh chóng bước đi.
Lúc ngồi vào ghế phụ, Từ Phẩm Vũ còn đang suy nghĩ có nên giải thích với Thẩm Hữu Bạch không, nhưng cô lại lo là Thẩm Hữu Bạch sẽ cho rằng đó chỉ là một cái ôm mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ như hạt vừng, giải thích mới là giấu đầu lòi đuôi.
Nghĩ lại nụ cười đầy ẩn ý của Chu Khải Đường, trong lòng cô đã đâm tên tiểu nhân này vô số nhát.
Anh ta đúng là tổ tông của cô mà.
Bên trong xe chỉ có tiếng người dẫn chương trình lải nhải trên radio. Lúc vừa lên xe, cô đã thấy áo khoác của Thẩm Hữu Bạch vứt ở ghế sau, trên người chỉ mặc áo len màu xám.
Anh cầm vô lăng, tay áo xắn lên tận khuỷu tay, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ. Cảnh đêm vụt qua biến thành những hình ảnh phản chiếu trên mặt đồng hồ.
“Ngày mai em làm ca tối.” Giọng Từ Phẩm Vũ xen lẫn tiếng cười nói của phát thanh viên.
Anh đã nói chờ cô có thời gian thì sẽ dọn nhà.
Thẩm Hữu Bạch nhìn cô một cái qua kính chiếu hậu, sau đó lại nhìn ra mặt đường. Không có tiếng trả lời, xe tiếp tục đi vào đường hầm. Ra khỏi đường hầm rồi nhưng anh vẫn không nói gì.
Từ Phẩm Vũ khẽ cắn môi. Ba mươi phút sau, xe dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-cho-tham-huu-bach/974972/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.