Edit: Mộc
Từ Phẩm Vũ bị anh ôm chặt, đang cố cạy cánh tay anh. Có điều vì vừa cười vừa giãy dúi nên không còn chút sức nào, chỉ giống như đang đùa giỡn.
Chu Khi Sơn đột nhiên đi tới, tay làm động tác ngừng lại, “Hữu Bạch…”
Bọn họ liền ngừng đùa nhau, Từ Phẩm Vũ ngạc nhiên quay đầu lại.
“Mẹ cậu đến rồi.” Chu Khi Sơn nói tiếp. Lời còn chưa dứt thì một phụ nữ đi tới. Bà ta khoác một chiếc áo màu màu rêu, đôi mắt dài quyến rũ, tai đeo khuyên tai bằng mã não.
Ánh đèn u ám, không gian chật hẹp, bà ta nhìn con trai mình đang thân mật với một cô gái thì chỉ tò mò không biết là kiểu người nào lại có thể hấp dẫn được Thẩm Hữu Bạch. Ngoài ra chẳng còn suy nghĩ gì.
Chu Khi Sơn bật đèn trong bếp lên. Ánh mắt bà rơi trên gương mặt Từ Phẩm Vũ, không thể kìm nén được kinh ngạc.
Lúc này, vì câu nói của Chu Khi Sơn mà Từ Phẩm Vũ còn đang ngẩn người. Tới khi cô nhận ra tình hình hiện tại thì vội tránh khỏi vòng tay Thẩm Hữu Bạch, rụt rè lên tiếng, “Cháu chào cô.”
Thấy Giản Nguyệt trợn to mắt nhìn mình, vẻ mặt không thể tin nổi thì cô hơi hoảng, ngoan ngoãn giới thiệu, “Cháu là Từ Phẩm Vũ.”
Thẩm Hữu Bạch cũng không hiểu phản ứng của mẹ mình, anh hơi nhíu mày. Ang nắm tay Từ Phẩm Vũ, đang định lên tiếng thì Giản Nguyệt đã bình tĩnh lại, đôi môi tô son cong lên, cười tao nhã, “Chào cháu!”
Nụ cười có chút gượng gạo đã tiết lộ tâm trạng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-cho-tham-huu-bach/974952/chuong-34-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.