Bị ánh sáng đột kích, Từ Phẩm Vũ không thoải mái, nháy mắt vài cái.
Lúc nãy quá tối, không thể nhìn rõ bên trong nhà anh. Hình ảnh trước mắt hiện giờ làm cô sững sờ.
Phong cách bài trí trong nhà Thẩm Hữu Bạch khiến cô không biết phải nói thế nào.
Nếu nhất định phải tìm một từ để hình dung, có lẽ là cảm giác lạnh lẽo.
Tường trắng, sô pha đen, sàn nhà gỗ nâu, trên khay trà bằng thủy tinh có một cái gạt tàn màu trắng, trong nhà không có đồ vật ném lung tung. Tất cả tủ đều màu đen, ngay cả ti vi cũng có vẻ rất sắc nhọn.
Khi cô còn đang ngơ ngẩn, Thẩm Hữu Bạch đã đi về phía phòng bếp, không quay đầu lại, hỏi, “Uống gì?”
Từ Phẩm Vũ tỉnh táo lại, đi tới sau lưng anh, “Không cần đâu, mình sẽ đi nhanh thôi.”
Thẩm Hữu Bạch coi như không nghe thấy cô nói, lấy một cái cốc thủy tinh ra, đổ nước đá vào.
Từ Phẩm Vũ vừa dứt lời thì hắt xì một cái, anh lại xoay người đổ một nửa chỗ nước lạnh đi, rót nước nóng vào trong cốc.
Cô cầm chiếc cốc anh đưa, lòng bàn tay ấm áp.
Từ Phẩm Vũ gật đầu, “Cảm ơn.”
Đôi môi còn chưa rời khỏi mép cốc, cô đã hiếu kỳ hỏi, “Cô chú không có nhà sao?”
Thẩm Hữu Bạch nhìn cô, “Không có.”
“À.” Không biết nên nói gì nữa, Từ Phẩm Vũ đành ngậm miệng cốc.
Im lặng một lúc, anh nói, “Tôi ở một mình.”
Từ Phẩm Vũ hơi kinh ngạc, nói thầm trong lòng, ‘Thật là lợi hại, nếu mình sống một mình thì nhất định sẽ làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-cho-tham-huu-bach/974930/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.