Edit: Châu Vi quý phi ra ngoài, bên trong đại điện có mùi thuốc đông y, cửa sổ đóng chặt, ánh sáng không chói lọi như bên ngoài. Hoàng đế Trinh Nguyên ho khan hai tiếng, ánh mắt chậm rãi đặt lên người Lý Diệp. Tuy thằng bé gầy yếu, nhưng ánh mắt rất trong sáng. Nó là con ngoài giá thú của Tiêu thị và Thư Vương, theo lý mà nói, không thể được hoàng thất thừa nhận, cũng không thể công khai thân phận. Nhưng Hoàng đế nhìn thấy trên chàng đạo đức, nhân hậu, dũng cảm, mưu trí và ý chí. Những thứ này đều là những thứ không thể thiếu đối với người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Hoàng đế hiểu rõ Đông cung, càng hiểu rõ Quảng Lăng Vương, nếu so sánh thì năng lực hai người kia kém xa thằng bé này. “Trẫm…định cho ngươi nhận tổ nhận tông.” Hoàng đế Trinh Nguyên chậm rãi nói. Lý Diệp ngẩng phắt đầu nhìn Hoàng đế, khuôn mặt già yếu của Hoàng đế lộ ra một nụ cười hiền lành: “Trẫm cho ngươi một thân phận mới, ngươi là hậu duệ duy nhất thờ cúng cho Thái tử Chiêu Tĩnh. Trẫm phong ngươi là Nam Bình Vương kiêm Đại nguyên soái thống lĩnh quân đội, thế nào?” Âm thanh trong điện từ từ vang ra ngoài điện. Đứng sau cánh cửa là Quảng Lăng Vương và Lương viện của Thái tử Từ thị. Từ thị cho Quảng Lăng Vương một ánh mắt, hai người đi ra xa, Từ thị mới lên tiếng: “Con nghe thấy hết chưa? Ông nội hoàng đế của con định phong Lý Diệp làm Đại nguyên soái thống lĩnh quân đội! Triều đại này đã có ít nhất năm hoàng đế trước khi đăng cơ làm chức vụ này, nhưng con và cha con thì không. Chỉ có mỗi con là cho đến bây giờ vẫn ngu ngơ cho rằng Lý Diệp sẽ không tranh với con thôi!” Quảng Lăng Vương nắm hai tay thành đấm, buồn bực im lặng cúi đầu đi về phía trước. Lý Diệp chính là anh em của ông ta, có dòng máu hoàng thất. Nhiều năm qua, Lý Diệp đã vào sinh ra tử vì ông ta, lo lắng hết lòng, tại sao lại cứ bắt ông ta phải nghi ngờ người này? Đêm trước khi khởi sự, ba người Lý Thuần, Thái tử và Lý Diệp đã bí mật họp, Lý Diệp đã tự đảm nhiệm phần việc nguy hiểm nhất. Khi đó Thái tử đã nói, nếu tương lai Đông cung có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, sẽ trả lại cho Lý Diệp thân phận đáng được công nhận, giờ chẳng qua Hoàng đế chỉ làm đúng việc mà Thái tử muốn làm mà thôi. Dù cho có một ngày, Lý Diệp muốn ngôi vị hoàng đế, Lý Thuần cũng bằng lòng, nhất định sẽ phụ tá cho Lý Diệp. Từ thị đuổi theo, kéo cánh tay Lý Thuần: “Con trai ngốc, con mau tỉnh lại đi! Tuyệt không thể để cho Thánh nhân nhận Lý Diệp được, nếu không nó sẽ trở thành nguy cơ lớn nhất của con đấy!” Quảng Lăng Vương nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn thẳng vào Từ thị: “Mẹ, người chạy vội tới, chính là để thuyết phục con cái này sao? Người cũng biết cha con còn đang bị vùi lấp ở Viên Khâu, sống chết không rõ, người không quan tâm chút nào đến an nguy của cha con sao?” “Lý Thuần!” Từ thị hận nước đổ lá khoai, “Cha con thế nào đã không còn quan trọng nữa! Bây giờ Đông cung đã toàn thắng, Thư Vương đã bị bắt. Ta còn nghe được, sức khỏe Thánh nhân không được lâu nữa. Không có cha con, con chính là Hoàng đế danh chánh ngôn thuận!” Quảng Lăng Vương dừng bước, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một suy nghĩ kỳ quặc: “Mẹ, có chuyện này con chưa nghĩ ra, Thư Vương không hiểu biết về hóa chất, thảo dược, theo lý thuyết, lão có binh lực đủ để áp chế cha con. Vì sao lần này lão lại thay đổi phương pháp, dùng chất nổ để bẫy phụ thân? Ai tham mưu cho lão?” Từ thị nở nụ cười mất tự nhiên: “Sao con lại hỏi thế? Phủ Thư Vương có nhiều mưu sĩ như vậy, lẽ nào không có ai thông thạo hóa chất à? Tất nhiên là bọn họ tham mưu rồi.”
Quảng Lăng Vương lắc đầu, ánh mắt tối đi một chút: “Con nhớ kỹ hôm trước có nghe thấy nữ quan hầu cận mẹ có hỏi y quan của cục Thuốc xem trong kinh thành có chỗ nào bán buôn số lượng lớn cây nam mộc hương. Thuốc nổ ở Viên Khâu dùng đá lửa, nếu dùng cây nam mộc hương thì sẽ phát huy tác dụng nổ tối đa, đúng không?” Nụ cười trên mặt Từ thị cứng đờ, không ngờ chỉ một phút thiếu giám sát, để chuyện quan trọng như thế rơi vào tai Lý Thuần, làm cho con trai nghi ngờ. Sắc mặt Lý Thuần đã trở nên rất khó coi, ông ta bước lại gần Từ thị từng bước một, Từ thị liền chậm rãi lui về phía sau, lùi đến khi sau lưng áp vào tường cung điện. Hành lang hẹp dài không ai qua lại, lại vừa trải qua cung biến, cả hoàng cung trông càng trống trải vắng lặng hơn. Một đàn chim bay ngang qua trên đầu hai người, chỉ còn tiếng kêu vọng giữa không trung. Từ thị hít sâu, hỏi: “Đại lang, con nghi ngờ mẹ sao?” Lý Thuần không biết. Trong lòng ông ta, mẹ luôn hiền lành dịu dàng, rộng lượng hòa nhã. Nhưng đêm đó cha ông ta đã nói với ông ta, mẹ ông ta không đơn giản như vậy. Không chỉ có xuất thân bí ẩn, còn giấu rất nhiều bản lĩnh. Nhũng chuyện như vụ án Công chúa Diên Quang, việc Vân Nam Vương phi phải lấy chồng xa, cả chuyện Tiêu thị nữa, khả năng đều có liên quan đến bà ta. Lý Thuần không tin, cho ông ta bèn nói đang sai Thôi Thời Chiếu lặng lẽ điều tra rồi. Lẽ nào vì thế, mẹ ông ta mới nhất định đề cử Thôi Thời Chiếu theo cha tham gia lễ tế trời lần này? Sau đó đưa ra ý tưởng dùng thuốc nổ để giết hết bọn họ! Nếu thật sự như thế, thì đó thật là một người nguy hiểm, nham hiểm, độc ác! Thảo nào Lý Diệp lại khuyên ông ta không nên tiết lộ toàn bộ kế hoạch cho mẹ mình. Nếu theo giả thuyết đó, mẹ có thể nhân cơ hội mà loai bỏ cả Lý Diệp! Lý Thuần nhìn phía trước, hờ hững: “Lúc này con không biết mẹ là loại người nào, chỉ mong việc xảy ra ở Viên Khâu không liên quan tới người. Con đi cứu cha trước đã, những thứ khác, khi trở lại con sẽ điều tra cẩn thận.” Nói xong, Lý Thuần sải bước rời đi. Từ thị kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn theo, con trai chưa từng xa lạ với mụ ta như vậy bao giờ. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện mình làm không phải vì con trai hay sao? Mười tháng mang thai, vất vả trông nom nó lớn lên, đi bước nào hay bước ấy. Những chuyện mình làm, có chuyện nào không phải vì Đông cung, không phải vì cha con bọn họ! Kết quả thì sao, một người định điều tra mình, một người không để ý đến mình! Tại sao? Phía sau có tiếng bước chân, Từ thị quay đầu lại, thấy Chiêm sự đứng đầu phủ Chiêm sự – cơ quan giúp việc Đông cung và Vương Nghị, trưởng sử của phủ Quảng Lăng Vương đang dẫn mấy phủ binh đứng đó. Chiêm sự nói với Từ thị: “Từ Lương viện, chúng ta nghi ngờ bà lén chế thuốc nổ, đồng thời ngầm đưa đến phủ Thư Vương, mưu hại Thái tử điện hạ. Xin bà đi theo chúng ta.” “Các ngươi dựa vào đâu mà đòi bắt ta?” Từ thị trợn mắt. Vương Nghị ra hiệu cho phủ binh ở phía sau tiến lên giữ Từ Lương viện, sau đó lấy ra một tờ giấy, nói: “Ngọc Hành tiên sinh lệnh cho ta tới cung của bà lục soát, tìm được công thức điều chế này. Vừa rồi, do Quảng Lăng Vương ở chỗ này, để giữ mặt cho bà, chúng ta mới không đi ra. Muốn nói gì hãy về phủ Chiêm sự rồi hãy nói.” Từ Lương viện vừa định lên tiếng, phủ binh đã bịt miệng mụ lôi đi. *** Trong điện Cam Lộ, Hoàng đế Trinh Nguyên mãi không thấy Lý Diệp trả lời, liền hỏi: “Thế nào, ngươi không hải lòng với sự sắp xếp của trẫm hả? Nói thật, thời gian của trẫm không còn nhiều, nếu có tài năng của ngươi ở cạnh Thái tử và Quảng Lăng Vương, trẫm cũng có thể yên tâm hơn một chút. Hoặc, ngươi muốn chức vụ nào?” Lý Diệp lập tức lắc đầu, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Thánh nhân có ý tốt, lòng vi thần xin nhận. Thế nhưng vi thần chính là con ngoài giá thú, vốn không nên công khai. Nếu nhận họ nhận hàng, chuyện cũ năm xưa nhất định sẽ bị người ta bới ra, đến lúc đó, đối với hoàng gia mà nói, là vô cùng nhục nhã. Trong người vi thần có dòng máu hoàng thất, nên không muốn hoàng thất vì vi thần mà hổ thẹn.” “Chuyện này do trẫm nói ra, tự có cách ngăn lại miệng thế gian.” Thiên tử nói xong, nặng nề ho mấy tiếng, có chút mùi tanh tràn ra ngoài, Hoàng đế thản nhiên lấy tay ngón tay lau đi, rồi nắm tay lại, để ở một bên. “Thánh nhân nên biết, hoàng gia không có việc nào là nhỏ cả. Nếu vi thần ở lại, sẽ có dần biến thành quả mìn hẹn giờ, sẽ có một ngày dẫm vào vết xe đổ của Thư Vương.” Lý Diệp thành khẩn nói, “Vi thần từng đồng ý với Thầy, bảo vệ xã tắc. Cũng từng đồng ý với Quảng Lăng Vương, sẽ trợ giúp ngài ấy củng cố địa vị của Đông cung. Vi thần không muốn trở thành người bội bạc. Hôm nay, đại sự đã xong, xin Ngài cho thần rời đi quy ẩn.” Hoàng đế Trinh Nguyên nhìn Lý Diệp, thằng bé này thông minh, hiểu biết, cũng không có dã tâm. Rõ ràng nếu phải phân định năng lực cao thấp với Đông cung thì nó chẳng thua cái gì. Nhưng đúng là, nó mới là người biết rõ bản thân muốn cái gì. Ở trong gia đình đế vương, anh lừa tôi gạt, tranh quyền đoạt lợi, có lẽ sẽ có một ngày, sẽ trở nên ngay cả mình là ai đều không biết. Không bằng tiêu dao trong trời đất chẳng phụ thuộc vào ai. Người đời đa số đều khó chống lại thanh danh quyền thế, có mấy ai rộng rãi được như nó đây? Hoàng đế thở thật dài, không ép nữa, chỉ nói: “Ngươi cũng nên gọi trẫm một tiếng ông nội đi chứ?” Lý Diệp sững người, môi giật giật, cúi đầu hành lễ: “Vi thần là con thứ tư của Lý gia, không dám đi quá giới hạn. Xin Thánh nhân thứ tội.” Hoàng đế cười bất đắc dĩ, đến cuối nó vẫn không muốn, đến yêu cầu nho nhỏ như vậy mà nó vẫn từ chối, xem ra đúng là không hề muốn ở lại. Hứa cho nó vị trí ở trên ngàn vạn người, cũng thừa nhận tấm lòng của nó, nhưng vẫn không quý bằng tự do. Mà thôi, chuyện sau này, Hoàng đế không tính xa như vậy nữa. “Thầy ngươi giờ đang ở đâu?” Hoàng đế lại hỏi. Ngài cố gắng sống, cũng một phần muốn gặp lại Lý Bí. “Vi thần không dám nói dối, từ ngày vi thần xuống núi mấy năm trước, thầy đã qua đời rồi. Sở dĩ vẫn giấu không báo, là sợ Thư Vương không còn gì phải kiêng kỵ, lại làm hại Đông cung…” Lý Diệp biết nói dối cũng không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, nên tấu theo sự thật. Hoàng đế Trinh Nguyên không ngờ Lý Bí đã qua đời từ lâu, ngài vỗ vỗ vào mặt sập, xúc động nói: “Bạn già ơi bạn già, ngươi đã bỏ trẫm đi rồi! Năm ấy từ biệt, thế mà thành vĩnh biệt! Trẫm còn muốn gặp ngươi một lần…” Hoàng đế thương tâm quá độ, làm hại đến tâm mạch, lập tức ho khan không ngừng. Lý Diệp sợ hoàng đế tổn hại sức khỏe, liền vội vàng tiến lên, nhẹ nhàng vỗ lưng. Trong này không có người ngoài, chàng đành bỏ qua quy củ mà làm vậy, bằng không nhỡ đâu Hoàng đế khó thở, sau mà lại băng hà, lúc ấy có mà thanh minh đằng giời. Thiên tử đỡ hơn một chút, cầm tay Lý Diệp, hạ giọng nói: “Ta ban thưởng cho cha ngươi một chén rượu, ngươi tự đến nhà ngục, tiễn nó đoạn đường cuối đi. Dù sao nó cũng là cha đẻ ngươi.” Lý Diệp chấn động, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng. Chàng vốn cũng muốn đi gặp Thư Vương một lần: “Vi thần tuân mệnh, tạ ân.”
*** Viên Khâu là một đống hỗn độn, một số cấm quân và nội quan khó khăn bò từ đống đất cát ra ngoài, tim đập mạnh, tinh thần hốt hoảng. Có người vừa khóc vừa cười như ma làm, có người bình tĩnh hơn, bắt đầu tìm kiếm người khác trong bùn đất. Lúc Gia Nhu cùng Tôn Tòng Chu chạy đến thì nhìn thấy bức tranh kinh khủng ấy. Có người lôi những thi thể từ trong đất cát ra ngoài, kéo về xếp một chỗ. Có người hoa chân múa tay vui sướng, y như người điên. Bọn họ nhìn quanh một vòng tìm kiếm Thôi Thời Chiếu và Thái tử. Gia Nhu dùng tay bới đám thi thể, có tay, có chân, mất tay, mất chân…có người thậm chí không nhìn ra mặt mũi thế nào, máu tươi nhễ nhại. Nàng nhìn một lúc thì thấy buồn nôn, hơn thế nữa, trong lòng càng ngày càng thấy bất an, càng lo lắng tìm kiếm tiếp. “Biểu huynh, anh đang ở đâu!” Gia Nhu gào to, nhưng âm thanh như đá chìm đáy biển. Bỗng nhiên, nàng phát hiện có gì đó đang bị chìm trong đất cát, nhưng có mầu sáng lấp lánh. Nàng lập tức nhận ra đó là một chiếc xe sang trọng, chắc là xe của Thái tử. Gia Nhu phản ứng rất nhanh, kéo Tôn Tòng Chu đến, lại gọi thêm mấy cấm quân còn tỉnh táo, hợp lực kéo cỗ xe ra ngoài. Mọi người nhìn vào, quả nhiên thấy Lý Tụng ở trong xe. Tôn Tòng Chu tiến lên kiểm tra, phát giác đúng là Lý Tụng mạng lớn, lúc thuốc nổ mạnh nhất, ông ta đã vào trong xe, xe thì lại cực kỳ kiên cố, sức nổ đều bị chắn bên ngoài, chỉ bị vùi chứ không bị thương, Lý Tụng chỉ bị chấn động ngất đi mà thôi. Nhưng Thôi Thời Chiếu thì vẫn chưa thấy tăm hơi. Gia Nhu tìm xung quanh, nàng biết nhất định Thôi Thời Chiếu chỉ ở quanh chỗ Thái tử. Điều lo lắng nhất là anh ta có thể đã bị nổ chết, hoặc tàn phế. Nàng biết ăn nói với Thôi gia thế nào? Kiếp trước không như thế này, bởi vì có nàng mà cuộc đời những người này thay đổi theo. Nếu Thôi Thời Chiếu không trở lại, nàng sẽ áy náy cả đời! Nàng vội vã đào đất xung quanh, rốt cục đào được một phần mép áo choàng. Gia Nhu gọi Tôn Tòng Chu, hai người hợp lực đào tiếp để lôi người ra. Chẳng phải Thôi Thời Chiếu thì ai đây? Gia Nhu ngồi xổm xuống, đặt đầu Thôi Thời Chiếu lên đùi mình, bảo Tôn Tòng Chu bắt mạch. Tôn Tòng Chu nghĩ thầm trong lòng, ngoại trừ Lý Diệp, đến giờ chưa thấy Gia Nhu nóng lòng sột ruột với ai như vậy. Nhưng nói thầm thì nói, anh ta vẫn đưa tay kiểm tra. Mạch vẫn đang đập, người chắc không chết, chỉ có điều… Ánh mắt Tôn Tòng Chu dừng lại trên gò má Thôi Thời Chiếu, thấy có mầu đỏ sậm, chẳng lẽ là máu? Tôn Tòng Chu thấy lòng nặng trĩu, xem xét kỹ đầu Thôi Thời Chiếu, quả nhiên thấy tai trái có vết máu. Tuy anh ta không ở trúng chỗ nổ, nhưng sức nổ quá lớn, sợ rằng thính lực… Gia Nhu cũng phát hiện ra vết máu, liền vội vàng hỏi Tôn Tòng Chu: “Làm sao vậy? Vì sao tai anh ấy lại chảy máu?” Tôn Tòng Chu trầm mặc không nói. Lúc này, Thôi Thời Chiếu từ từ tỉnh lại, mở mắt. Không ngờ người đầu tiên đập vào mắt lại là Gia Nhu, ngoài ý nghĩ của anh ta. Thôi Thời Chiếu giơ tay lên theo thói quen, chạm vào gò má Gia Nhu. Gia Nhu sửng sốt, nhưng không né tránh, chỉ hỏi: “Biểu huynh, huynh thế nào? Muội là Gia Nhu đây.” Thôi Thời Chiếu chỉ thấy miệng nàng mấp máy, nhưng không nghe được thanh âm nào cả. Lúc đầu tưởng vì mới tỉnh lại, trong đầu trống rỗng. Nhưng dần dần anh ta nhận ra điều không ổn, rõ ràng xung quanh có nhiều người đi lại như vậy, phải có tiếng ồn mới đúng, thế nhưng không nghe thấy gì hết. Như đang ở nơi hoang dã không người, đến âm thanh của gió cũng không có. Tôn Tòng Chu thấy biểu hiện mờ mịt luống cuống của Thôi Thời Chiếu, thầm nghĩ thôi xong. Thôi Thời Chiếu ngồi dậy, mờ mịt nhìn xa xa, vì sao anh ta lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào? Anh ta giơ tay bịt tai, chỉ cảm thấy đau đớn. “Biểu huynh?” Gia Nhu lại gọi một tiếng, Thôi Thời Chiếu đang đưa lưng về phía nàng, hình như hoàn toàn không nghe thấy. “Tôn Tòng Chu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!” Gia Nhu sốt ruột hỏi. “Có lẽ là tiếng nổ qúa lớn, làm lỗ tai bị thương. Lúc này anh ấy không nghe được gì hết.” Tôn Tòng Chu giải thích. Đồng thời cũng nói với Thôi Thời Chiếu, nhưng Thôi Thời Chiếu trước sau vẫn cúi đầu, không có phản ứng gì. Gia Nhu sốt ruột, lắc cánh tay Tôn Tòng Chu: “Mau cứu anh ấy đi! Không phải anh là thần y sao! Người chết còn có thể cứu sống lại mà!” Tôn Tòng Chu liếc Gia Nhu, có thể cứu sống cả người chết bao giờ? Nhưng rồi Tôn Tòng Chu chỉ nói: “Ta đưa anh ta về đã, khám tỷ mỉ rồi mới xem chữa trị thế nào. Cô ở lại đây trông Thái tử, ta đưa Thôi huynh đến chỗ an toàn rồi sẽ nghĩ cách tiếp.” Gia Nhu cũng không nghĩ ra cách nào hay hơn, nàng giúp Tôn Tòng Chu đỡ Thôi Thời Chiếu dậy rồi, nhìn theo bọn họ rời đi. Thôi Thời Chiếu là triều thần xuất sắc nhất của triều Nguyên Hòa, Nếu anh ấy không nghe được nữa, sợ là sau này đến làm quan còn không được, đừng nói là quan lớn hàng đầu! Như thế có khác gì giết anh ấy? Chắc chắn Gia Nhu không muốn thấy kết cục như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]