Edit: Châu Thôi Vũ Dung vẫn ngồi trên xe ngựa chờ Gia Nhu, chỉ lo Trường Bình lại gây sự với nàng. Thấy Gia Nhu trở về an toàn thì Thôi Vũ Dung lập tức nắm lấy cánh tay nàng, hỏi: “Muội mau nói rõ ràng xem hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Gia Nhu liền kể lại mọi chuyện tự mình chứng kiến cho Thôi Vũ Dung nghe. Thôi Vũ Dung thấy thật khó tin: “Muội nói là tất cả mọi thứ đều do cô ngầm bày ra? Vì sao cô lại làm như thế? Liệu có hiểu lầm gì đó hay không?” Thư Vương phi vẫn luôn thân thiết với anh em họ Thôi, với con cháu trong nhà thường ngày vẫn là trưởng bối hiền hòa, coi như không thích Gia Nhu, thì cũng không đến nỗi phải xuống tay hạ ác như vậy. Có cái gì hủy diệt danh dự một cô gái tàn nhẫn hơn không? Huống hồ hôm nay hầu như tất cả các vị phu nhân có mặt mũi trong Kinh thành đều có mặt, sự tình vỡ lở ra thì Gia Nhu không còn chốn dung thân ở Trường An này. Gia Nhu lắc đầu nói: “Không sai chút nào, chính tai muội nghe được tỳ nữ kia nói ra tên Thư Vương phi. Huống hồ lúc nãy tỷ cũng thấy phản ứng của người ta rồi đấy, giống như nóng lòng tiêu hủy chứng cứ phạm tội như thế, rõ ràng là có tật giật mình. E rằng hàng ngày người ta đều đều giả vờ giả vịt cả, chẳng qua vì muốn họ Thôi cho mình chỗ dựa, mới ra vẻ săn sóc các người như thế. Tỷ đừng để bị lừa.” Thôi Vũ Dung cẩn thận suy nghĩ. Từ khi cha nhậm chức ở nơi mới tới nay, số lần cô đến nhà ít đi rất nhiều. Hơn nữa nghe nói cô vốn muốn anh thi tuyển vào bộ Hộ và bộ Công, anh không nghe, cô rất bực, còn cùng mẹ quở trách anh. Bây giờ nghĩ lại, đúng như Gia Nhu nói, cô làm gì cũng có mục đích thật. “Thế nhưng muội vẫn quá mạo hiểm đấy, một mình dám chui vào tròng của họ. Vạn nhất họ nghĩ ra chiêu trò ác độc hơn, thì muội đối phó thế nào?” Thôi Vũ Dung trách cứ. Nếu Thôi Vũ Dung biết trước những gì sẽ phát sinh trong nhà thuỷ tạ thì nói gì cũng sẽ không nghe theo Gia Nhu, không cho Gia Nhu một mình mạo hiểm. Lúc đó Gia Nhu cũng không nghĩ nhiều như vậy, tóm lại ở trong nhà, không thể cất giấu thiên quân vạn mã được. Bằng bản lĩnh của nàng thì đối phó với mấy kẻ bình thường cũng không thành vấn đề, lại càng không ngại gì hai tỳ nữ vớ vẩn. Chỉ khi biết rõ bọn họ muốn làm gì, ai là chủ mưu, sau đó mới có thể đề phòng nhiều hơn. “Biểu tỷ, làm sao tỷ biết rượu trên yến tiệc có cho thêm hai vị thuốc đông y?” Gia Nhu tò mò hỏi. Thôi Vũ Dung trả lời: “Vừa khéo ngày trước Vương công tử có từng nói chuyện với anh trai về loại Liệt diễm này, đây không phải loại rượu có bán trên thị trường, mà là Tiết Độ sứ Hoài Tây đích thân cất, sau đó tặng cho Vương công tử một bình, còn nói rõ cách trung hoà độ mạnh của rượu. Ta đã thử cả hai loại, loại nguyên vị có mùi ngọt đậm, nếu cho thêm hai vị thuốc đông y thì vị nhạt hơi chát. Cho nên ta mới hỏi cô để chứng thực.” Thì ra là như vậy. Xem ra quan hệ giữa Ngu Bắc Huyền cùng Vương Thừa Nguyên, rồi quan hệ giữa Thôi Thời Chiếu và Vương Thừa Nguyên không đơn giản. Đời trước Vương Thừa Nguyên có thể bình an trốn về U Châu, chắc chắn cũng đã có quý nhân giúp đỡ, căn bản không cần nàng bận tâm. Xe ngựa chạy nhanh trên đường, từ phố xá sầm uất rẽ vào phố vắng, giọng nói người bên ngoài càng ngày càng nhỏ. Thôi Vũ Dung đột nhiên hỏi: “Gia Nhu, muội mới vừa nói Quận chúa Trường Bình muốn thăm dò muội và Tiết Độ sứ Hoài Tây, lẽ nào giữa hai người..?” Gia Nhu cũng không có gì phải che giấu, dùng mấy câu đơn giản nhất nói rõ chuyện ba người. “Khi còn nhỏ muội từng gặp Tứ lang ở Lý gia, nhớ mãi không quên. Thế nhưng vào lúc ấy, muội không biết đó là chàng, người của Lý gia lại không tốt với muội, vì thế sau khi định hôn ước rồi, muội vẫn luôn phản ứng. Vài năm sau, ở chợ ngựa trong thành Dương Tư Mị, gặp Ngu Bắc Huyền, muội động tâm, từng muốn hủy hôn để đi cùng y. Không ngờ khi đó Nam Chiếu liên tục gặp thù trong giặc ngoài, muội không thể ích kỷ bỏ đi như thế, liền cắt đứt với y. Sau đó muội gả cho Tứ lang, biết chàng chính là cố nhân, muội liền toàn tâm toàn ý với chàng, chưa từng có ý nghĩ nào khác.” “Không trách muội động lòng, hai vị này đều là nhân tài cả. Phần muội thì đã buông xuống, nhưng không biết Tiết Độ sứ Hoài Tây thì nghĩ thế nào đây.” Thôi Vũ Dung nắm tay Gia Nhu, “Hôm nay thật sự quá nguy hiểm, may muội phúc lớn mạng lớn, tránh được kiếp này. Nhưng ta vẫn có cảm giác là chuyện hôm nay chưa kết thúc đâu. Sau khi trở về, tự muội phải thật cẩn thận.”
Gia Nhu gật đầu đồng ý. Nàng biết nếu đi cùng Trịnh thị trở về, thể nào Trịnh thị cũng sẽ ở truy hỏi liên tục trên xe ngựa, vì thế nàng phải cố tìm cớ để đi cùng Thôi Vũ Dung. Nhưng về Lý gia rồi, sẽ không thể tránh khỏi phải nói lại chuyện này, phải cho Lý Giáng cùng Trịnh thị một câu trả lời. Đến Thôi gia, phu xe nói ở bên ngoài: “Nương tử, đã đến nơi rồi.” Thôi Vũ Dung nghe tiếng bèn vén rèm xuống xe, người còn chưa đứng vững đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác vội vã chạy tới, người đánh xe là Vân Tùng. Vân Tùng nói với người trong xe: “Lang quân, nhìn thấy xe ngựa của Nương tử Thôi gia rồi ạ. Chắc Quận chúa trên xe.” Lý Diệp nói: “Để ta xuống.” Chàng đã nhận được tin của Trương Hiến, biết chuyện xảy ra ở Phức viên. Trước giờ chàng chưa từng cho rằng Thư Vương phi có uy hiếp gì, cũng xem thường tâm tư Trường Bình. Xưa nay đàn bà hiếm khi làm thành đại sự, bởi vì xử sự quá cảm tính. Thư Vương phi cho rằng kéo Quận chúa Trường Bình xuống nước thì có thể an toàn thoát ra sao, Thư Vương há lại dễ trêu vào thế à? Còn Trường Bình… sẽ có Ngu Bắc Huyền giáo huấn. Gia Nhu nghe thấy tiếng Vân Tùng bên ngoài xe ngựa, lúc đầu còn tưởng mình nghe lầm, mãi đến tận khi nghe thấy tiếng nói chuyện giữa Thôi Vũ Dung cùng Lý Diệp, nàng mới vội xuống xe, kinh ngạc hỏi: “Sao chàng lại tới đây?” Lý Diệp đứng trước mặt nàng, trên người mặc bộ áo bào xanh nhạt, tóc vấn lên đỉnh đầu, mặt mày sáng sủa. “Ta không thấy nàng về phủ cùng mẹ và mọi người nên không yên lòng, phải tới đón nàng.” Chàng dịu dàng nói. Dưới ánh mắt chăm chú của chàng, Gia Nhu bỗng thấy hơi chột dạ. Lẽ nào chuyện xảy ra ở Phức viên, chàng đều biết cả rồi? Thôi Vũ Dung cười, đẩy Gia Nhu đến trước mặt Lý Diệp: “Vậy ta giao lại người này bình an đây. Muộn rồi, các người mau đi về đi.” Lý Diệp chào, cảm ơn, đưa Gia Nhu lên xe ngựa của mình, sau đó cùng ngồi xuống. Sau khi ngồi yên ổn rồi, thì nụ cười trên mặt chàng chậm rãi biến mất, chàng bảo Vân Tùng đánh xe trở về. Trên đường đi, Lý Diệp không nói lời nào, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Gia Nhu e dè hỏi: “Chàng giận đấy à? Chuyện Phức viên, chàng biết rồi chứ gì?” Lý Diệp không trả lời, chỉ chuyển ánh mắt đến trên người nàng. Tính chàng điềm tĩnh hướng nội, ít khi giận dữ quá mức. Cái mặt không cảm xúc như vậy, đã thể hiện là rất tức giận rồi. Giọng Gia Nhu càng nhỏ hơn: “Ta có chỗ nào không đúng, chàng cứ nói hết ra, đừng nhìn ta như vậy, ta sợ đấy.” Lý Diệp nhịn một hồi lâu, bỗng cầm lấy tay nàng, kéo nàng đến trước mặt: “Nàng mà biết sợ à? Chiêu Chiêu, vì sao nàng biết rõ đó là cạm bẫy, lại vẫn đặt mình vào nguy hiểm? Nàng là Quận chúa Ly Châu, là con gái của Vân Nam Vương, là người mày liễu nhưng trí dũng không nhường mày râu. Nhưng nàng cũng là phụ nữ, là vợ của Lý Diệp ta. Nàng có thể để ý đến cảm thụ của ta không?” Gia Nhu nhìn đôi mắt đen như mực, đôi lông mày nhíu chặt của chàng, không kềm được liền giơ tay xoa lên giữa trán chàng, nghẹn cả cổ họng, chỉ nói được hai chữ “Xin lỗi”. Lý Diệp ôm eo nàng, ôm siết nàng vào lòng, không nói lời thêm lời nào hôn môi nàng. Chàng không trách nàng trong mọi chuyện, mà tự trách mình. Dù cho đã sớm chuẩn bị, nhưng vẫn không tính toán chu đáo, không lường hết mọi sai sót. Chuyện trên yến hội hôm nay chính là do chàng không tính tới. Tuy rằng sau đó được cứu vãn đúng lúc, Gia Nhu cũng thông minh tự cứu bản thân, nhưng chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn bỉ ổi của Thư Vương phi, trong lòng chàng thấy rùng cả mình. Mụ ta hận Gia Nhu đến thế, lại ác độc đến thế. Lý Diệp rời môi Gia Nhu, đổi sang ôm chặt nàng trong ngực, nhẹ nhàng tựa vào đỉnh đầu nàng: “Đồng ý với ta, sau này khi gặp bất kỳ nguy hiểm nào, trước hết hãy nghĩ cách bảo vệ mình, nghĩ rằng ta đang chờ nàng.” Mặt Gia Nhu kề sát vào lồng ngực ấm áp của chàng, vòng tay ôm eo chàng, nặng nề gật đầu: “Ta đồng ý với chàng.” rồi lập tức chuyển đề tài, “Mà này, sao chàng lại biết rõ mọi chuyện xảy ra trong Phức viên thế?” Lý Diệp yên lặng một lát, rồi bịa: “Bởi vì phủ Quảng Lăng Vương có thám tử mai phục ở Phức viên, vì thế ta mới biết.” Gia Nhu ngẩng đầu nhìn chàng, chớp mắt: “Nhưng Tứ lang, hôm nay không có người nào của phủ Quảng Lăng Vương đến cả. Thế thì Quảng Lăng Vương chôn thám tử ở Phức viên làm gì?” Lý Diệp bị nàng hỏi vặn thì thấy đau cả đầu, tiếp tục bịa: “Bọn họ vốn có nhiệm vụ khác, thấy nàng gặp nạn thì nhân thể giúp đỡ thôi.” Chẳng trách người kia dẫn Ngọc Hồ tới xong thì lại đi ngay, chắc còn phải đi làm chuyện khác. Đời trước Quảng Lăng Vương ra lệnh giết nàng, đời này lại là người giúp nàng cùng phủ Vân Nam Vương hết lần này tới lần khác, vận mệnh thật là huyền diệu. Gia Nhu không hỏi lại nữa, chỉ lẳng lặng nằm nhoài trong lòng Lý Diệp. Gã đàn ông Thư Vương phi tìm tới vừa lùn vừa xấu, mặt đầy rỗ hoa, nghĩ đến đã thấy mất khẩu vị. Đối với người đặt nặng danh tiếng như nàng, nếu bị loại buồn nôn như kia làm bẩn, còn không bằng chết mà thoải mái. Lý Diệp không biết nàng đang suy nghĩ gì, chỉ nghĩ là nàng là mệt mỏi, nhẹ nhàng vỗ vào lưng của nàng, như lúc dỗ nàng ngủ trên giường vậy. Gia Nhu vốn căng thẳng tinh thần một hồi, giờ ngửi mùi thanh nhã bình yên trên người chàng, lại được chàng vỗ về vô cùng thoải mái, cuối cùng thật sự ngủ mất. Về đến Lý gia, nàng vẫn chưa tỉnh, Lý Diệp ôm nàng xuống xe ngựa. Quản gia đang đứng ở cổng chờ bọn họ, thấy Lý Diệp đi vào, liền nói: “Tứ lang quân, Tướng công muốn gặp Quận chúa ạ.” Lý Diệp cúi đầu nhìn người đang say ngủ trong lòng, sau đó hạ giọng: “Nói với cha ta, ta sẽ đến gặp ông ấy ngay.” Quản gia ngẩn người, giọng nhỏ hơn: “Nhung Tướng công muốn gặp…”
“Ngươi cứ trở lại báo thế, có việc gì ta chịu.” Lý Diệp lạnh nhạt nói, sau đó ôm Gia Nhu đi vào. Quản gia nhìn bóng lưng Lý Diệp xa dần. Thường thì tính tình Tứ lang quân vẫn luôn ôn hòa, thế mà không hiểu tại sao lần này lại có khí thế nói một không hai như thế, khiến người ta không thể không làm theo lời chàng. *** Trường Bình trở về phủ, gia nhân đang thu dọn đồ đạc ở trong sân, nhìn khắp xung quanh đều không thấy bóng dáng Ngu Bắc Huyền đâu. Trường Bình phào nhẹ nhõm, hy vọng tin tức không truyền về đây. Trường Bình rón rén trở về phòng mình, đóng cửa lại, vừa vào bên trong đã nhìn thấy Ngu Bắc Huyền ngồi nghiêm nghị trên sập, sợ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên. “Chàng, sao chàng lại không lên tiếng thế?” Trường Bình vuốt ngực nói. Ngu Bắc Huyền nghiêng đầu nhìn Trường Bình, lạnh lùng: “Rượu Liệt diễm ta cất, cô lấy làm gì?” Trường Bình nhìn thấy cảm xúc lẫn lộn trong mắt Ngu Bắc Huyền thì không khỏi hồi hộp, trả lời: “Hôm nay Thư Vương phi thết yến tiễn ta ở Phức viên, ta mang rượu đi mời mọi người uống. Ai cũng nói uống ngon…” Ngu Bắc Huyền tức giận đập bàn, Trường Bình nhắm mắt, rụt người lại. “Cô tưởng ta không biết chuyện đã xảy ra ở Phức viên hả? Cô càng ngày càng giỏi đấy, dám giúp người ngoài tính kế ta! Cô biết tình cảnh của ta bây giờ rồi đấy, lên càng cao, khi ngã sẽ càng đau. Nếu hôm nay thật sự xảy ra chuyện gì, cô và ta có thể toàn thân trở ra hay không hả? Ngu xuẩn!” Ngu Bắc Huyền chất vấn. Trường Bình đã sớm biết mình sai lầm, chỉ có điều tính tình kiêu ngạo, không chịu thừa nhận, vẫn vươn người đứng thẳng biện minh cho mình: “Ta chỉ muốn biết khi chàng nghe nói người đó gặp nguy hiểm thì sẽ có phản ứng gì, chứ không phải thật sự muốn hại người nào. Mọi chuyện đều do Thư Vương phi bày ra, sau này ta không qua lại với bà ta là được.” Ngu Bắc Huyền thấy Trường Bình nói qua loa, chợt từ sập đứng dậy, đi vài bước tới trước Trường Bình. Trường Bình tưởng Ngu Bắc Huyền muốn đánh mình, vội vã đưa tay lên che mặt, thì nghe được y nói: “Cô hãy nghe cho kỹ đây, ta không thích đàn bà ngu xuẩn, vì thế sau đây ta chỉ nói một lần thôi. Nếu cô đã gả cho ta, thì không còn là Quận chúa Trường Bình được ngàn cưng vạn sủng trong cung nữa, mà là vợ của Tiết độ sứ Hoài Tây. Mỗi lời ăn tiếng nói của cô đều sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của mọi người đối với ta. Ví như chuyện hôm nay, nếu có lời ong tiếng ve nào truyền đi, sau này Lý Giáng sẽ nhìn ta như thế nào? Thánh Nhân sẽ nhìn ta như thế nào? Thư Vương sẽ nhìn ta như thế nào?” “Ta…” Trường Bình nhất thời nghẹn lời. “Ra khỏi Kinh thành, cô tùy hứng thế nào cũng được, ta đều sẽ không quản. Nhưng giờ ta như người đang đi trên dây, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống, ngã tan xương nát thịt. Lần trước cô trêu chọc vợ bé của Từ Tiến Đoan, trong cơn tức giận Từ Tiến Đoan đã không nói chuyện hợp tác với ta nữa, ta đã không chấp rồi. Giờ thì lại lấy một người phụ nữ đã có chồng để thăm dò ta, suýt nữa trở thành quân cờ của người khác. Nếu cô không thay tính đổi tình, thì hãy ở lại Trường An đi, không cần theo ta về Thái Châu nữa.” Ngu Bắc Huyền nói xong, phất tay áo định đi ra. Trường Bình cuống cuồng nắm tay Ngu Bắc Huyền: “Ta sai rồi, ta sửa, được chưa? Vì chàng quá lạnh nhạt với ta, ta mới nghĩ là chàng còn thích người đó, nhất thời bị đố kị làm choáng váng đầu óc. Sau lúc đó Mộc Gia Nhu đã tìm ta nói rất nhiều rồi, ta đã biết mình sai rồi.” Trong lòng Ngu Bắc Huyền hơi động, nhạt nhẽo hỏi: “Ai nói với cô cái gì?” “Mộc Gia Nhu nói ta làm như vậy là hại chàng, cô ta chỉ thích phu quân của mình, sẽ không tranh với ta.” Trường Bình ôm cánh tay Ngu Bắc Huyền, nhẹ nhàng tựa đầu lên bả vai y, “Nếu như Liễu Nhứ đưa đồ vật của Mộc Gia Nhu tới tìm chàng, chàng có đi cứu cô ta không?” “Vấn đề không có thật, ta không trả lời. Ngày mai sẽ đi sớm, cô nghỉ sớm một chút đi.” Ngu Bắc Huyền nói xong, không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài. Mãi đến tận khi ra ngoài sân, y mới buông nắm tay nắm chặt thành nắm đấm trong tay áo ra. Trên thực tế, trước khi Trường Bình tặng đồ trở về, y đã nhận được tin tức là Thư Vương phi sẽ đối phó Gia Nhu. Hôm nay Thư Vương phải ở trong cung bàn luận chuyện quân quan trọng, đương nhiên không rảnh quan tâm chuyện khác, đấy chính là thời cơ tốt để Thư Vương phi ra tay. Ngu Bắc Huyền vốn đã giục ngựa đi tới Phức viên, nhưng nửa đường bị người của Thư Vương người ngăn lại, bất đắc dĩ phải trở về, nhưng vẫn phái Thường Sơn qua đó. Chỉ có điều Thường Sơn nói là lúc ở trong Phức viên, người của bọn họ bị một người vô danh ngăn cản, may mà cuối cùng mối nguy cũng được hóa giải. Thế nhưng những lời nàng nói với Trường Bình từng chữ như kim đâm vào lòng y. Nàng nói thích Lý Diệp, vậy y tính là gì? Chuyện từng xảy ra giữa bọn họ, những lời thề non hẹn biển tính là gì? Y có chỗ nào không bằng cái tên ma bệnh trói gà không chặt kia chứ! “Chủ thượng, Tề Việt đến ạ.” Thường Sơn đi tới trước mặt Ngu Bắc Huyền, nói. Ngu Bắc Huyền tạm thời hồi phục nỗi lòng, đi gặp Tề Việt. Tề Việt làm lễ, cho người hầu lui hết rồi mới nói: “Ít ngày nữa Quảng Lăng Vương sẽ dẫn đại quân đi tới vùng Hà Sóc. Nếu như lần này Quảng Lăng Vương lập công, thu về ba trấn, thực lực nhất định sẽ tăng mạnh. Ý Thư Vương là, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, Quảng Lăng Vương không cần trở về. Việc này Đại vương không yên tâm giao cho người khác, chỉ có thể giao vào tay Sứ quân.” Thư Vương muốn giết Quảng Lăng Vương! Ngu Bắc Huyền do dự nói: “Nhưng ta đã tự ý rời đất phong quá lâu…” “Sứ quân yên tâm, Thư Vương sẽ có sắp xếp, sẽ không có người nào phát hiện ra. Chỉ cần thần không biết quỷ không hay loại trừ được Quảng Lăng Vương, thì Thái tử không đáng sợ, Thư Vương sẽ không còn bất kỳ chướng ngại gì. Việc Sứ quân thăng chức sẽ trong tầm tay tức khắc.” Tề Việt đã nói tới mức này, tức là không cho phép y cự tuyệt. Ngu Bắc Huyền chỉ có thể nói: “Nhờ vào lời chúc của ngươi vậy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]