Edit: Châu 
Gia Nhu cùng Ngọc Hồ trở lại nơi ở, sai Thu Nương mang hòm thuốc lại. Nàng kéo Ngọc Hồ ngồi xuống cạnh mình. Lý Sưởng tát rất mạnh, nửa bên mặt Ngọc Hồ đã sưng vù lên. 
Thu Nương hỏi: “Cô nương Ngọc Hồ bị sao thế ạ?” 
“Không sao đâu, bà cứ ra ngoài đi.” Gia Nhu nói. 
Ngọc Hồ thấy Gia Nhu cầm miếng vải bông tẩm rượu thuốc, định tự tay xoa mặt cho mình thì vội vã đưa tay: “Quận chúa, để em tự làm.” 
“Đừng động đậy.” Gia Nhu né ra, đặt vải bông lên mặt Ngọc Hồ, “Lưu Oanh nhằm vào ta, khi không lại lại em bị vạ lây.” 
Gia Nhu vẫn luôn dung túng Ngọc Hồ, không nỡ đánh mắng bao giờ. Không chỉ bởi vì thân thiết, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, và cũng vì đời trước Ngọc Hồ đã cùng nàng đến Thái Châu, chịu nhiều khổ sở. Trường Bình biết không động được nàng, liền liên nhằm vào Ngọc Hồ trút giận. Vì lẽ đó, đời này tới Lý gia, Gia Nhu cũng luôn muốn che chở Ngọc Hồ đến nơi đến chốn. 
Ngọc Hồ bụm mặt: “Em không sao đâu, chỉ có điều vẫn không nghĩ ra, Lưu Oanh với Quận chúa không thù không oán, vì sao phải hãm hại người như vậy? Nếu nói là chuyện của nhị nương tử, thì phu nhân và Huyện chủ đều đi khuyên, cũng không nên chỉ nhằm vào người chứ. Hơn nữa với thân phận ấy, coi như có thai, thì cũng phải biết là không động được vào người chứ nhỉ? Cô nương kia nháo thành như vậy, có mục đích gì?” 
Gia Nhu lắc đầu: “Ta cũng không biết. Nhưng cô ả dám 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-chau/737044/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.