Edit: Châu 
Lý Diệp ra hiệu cho Vân Tùng, Vân Tùng thừa dịp lộn xộn lặng lẽ rời đi. Mộc Thành Hiếu bước lên, giáng cho Mộc Cảnh Ân một cái tát: “Đồ nghịch tử!” 
Mộc Cảnh Ân nếm thấy mùi máu tanh trong miệng, ngang ngạnh đáp: “Con không sai! Là do chú không biết cư xử, để đến nỗi đắc tội Thư Vương; là do Mộc Cảnh Thanh không tài không đức. Bọn họ không xứng đáng là chủ nhân của Nam Chiếu!” 
“Ngươi cho rằng Tằng Ứng Hiền muốn giúp ngươi à?” Mộc Thành Tiết đi tới trước mặt Mộc Cảnh Ân, “Lão ta đã từng phái người đến Nam Chiếu, đòi ta dấm dúi bán muối bán sắt cho bọn họ. Theo quy định luật pháp triều đình, ta đã không đồng ý, lão liền mua chuộc vợ lẽ của ta, theo dõi nhất cử nhất động của ta. Ngươi cho rằng giết Nhị lang thì ngươi có thể về Nam Chiếu làm Vân Nam Vương được hả? Dưới mắt thiên tử, cha con nhà ta mà xảy ra chuyện, triều đình lại tùy tiện buông tha cho ngươi chắc? Đến lúc đó bọn họ thời cũng hợp tình hợp lý, giam ngươi ở đây, ngươi còn làm Vân Nam Vương được không đây?” 
Mộc Cảnh Ân trợn mắt nhìn Mộc Thành Tiết: “Ông nói láo!” 
Mộc Thành Hiếu quát lên: “Hồ đồ! Lão ta mượn tay mày, diệt chú mày với em họ mày, sau đó diệt đến mày đó, Vân Nam Vương tiếp theo sẽ không còn mang họ Mộc nữa, mà là do triều đình chỉ định! Như thế có phải mới càng dễ cho bọn họ sử dụng hay sao? Bàn về lòng người hiểm ác, mày làm sao mà hơn được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-chau/737031/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.