San San tìm thấy chìa khóa phòng ở trong vali quần áo. Lúc đầu tìm không thấy cả ở túi xách và balo, cô cứ tưởng nó mất luôn rồi.
" Cậu nhớ giữ ghế cho chắc đấy nhá! " San San chuẩn bị leo tường qua nhà mình. Giữa nhà bà nội Dương và nhà của cô có một bức tường không cao lắm. Chỉ cần kê thêm một cái ghế là có thể leo qua dễ dàng.
Nhưng dễ dàng với ai chứ không phải với San San. Cô chật vật mãi mới bám lên được đỉnh của bức tường.
" Nhà cậu có thang không? Tớ không leo nổi nữa rồi. " San San đưa ánh mặt cầu cứu tới Trung Nguyên đang đứng dưới.
" Thang cũ quá, tớ vừa mới bán đồng nát hôm qua. "
"..."
Hành trình tìm đến chiếc giường chân ái vẫn còn gian nan, khổ ải phía trước. Không chịu khuất phục, San San tiếp tục dùng lực leo lên nhưng tay giữ ở trên đã quá mỏi, không còn tí sức nào cả.
" Cậu cứ treo người như thế, tới sáng mai cũng không leo qua được đâu! Để tớ lên trước. "
San San nghe thấy nhưng chân thì không với tới cái ghế thấp bé ở dưới được, đành bất lực.
" Tớ không xuống được. "
Trung Nguyên nhìn cô khều khều cái ghế mãi không được, liền trực tiếp ôm xuống. Cậu giẫm lên ghế, leo lên một cách dễ dàng bởi vì lợi thế chiều cao. Ngồi trên tường, cậu vẫy tay ra hiệu cho San San lên ghế.
" Ổn chứ? Đưa tay cho tớ.....Kéo cậu lên. "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-cau-ngan-doa-huong-duong/2883029/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.