Ngay lập tức, phòng phòng yên tĩnh đến mức không cả nghe thấy tiếng hô hấp.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng thanh lạnh chênh chếch chiếu vào phòng, phản chiếu ánh sáng trên bàn gỗ sẫm màu, mấy vệt sáng khẽ lay động trên sàn nhà.
Ánh nắng chiếu trên mu bàn tay trắng nõn của Tô An, tô điểm mu bàn tay của cô, chiếc nhẫn giữa ngón tay phản chiếu ánh sáng, viên kim cương nhỏ bé phát sáng rạng rỡ.
Cánh tay cô chống bên bồn rửa vừa trắng lại vừa mịn.
Tô An chưa kịp nói gì, cảm giác buồn nôn lại ập đến, quay về bồn rửa bắt đầu nôn khan.
Tô Diễn bước dài chân, mấy bước đi vào phòng bếp kiểu Trung, bờ môi mỏng của anh căng chặt, dường như mím thành một đường.
Ông cụ Tô đứng ngồi không yên, trong lòng gấp như kiến bò chảo lửa.
Ngược lại Tô Hoàn, sau khi kinh ngạc liền bình tĩnh lại.
"Sao vậy, bảo bối?" Nhuế Như Thị vỗ nhẹ lưng của Tô An, cô đang khom lưng, sống lưng rõ ràng.
Gầy quá.
Tô An cúi đầu, một tay che miệng, chỉ có thể xua tay ra hiệu mình không sao.
Thật vất vả mới ngừng nôn khan, chân Tô An chống lên cửa tủ bằng gỗ, từ từ đứng thẳng, vừa nâng mắt liền phát hiện Tô Diễn mím môi, không nói tiếng nào đứng bên cạnh.
Toàn bộ phòng khách yên tĩnh đến đáng sợ.
Tô An nhất thời không phản ứng lại, khẽ chớp mắt, nhìn Tô Diễn. Tô Diễn im lặng vô cùng, trong đôi mắt là tâm tình mà cô không hiểu được.
"Mẹ, mọi người sao vậy?"
Nhuế Như Thị rót cho Tô An cốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-anh-mot-tinh-yeu-nho/1301460/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.