“….” Tô An chớp chớp mắt, nhìn Tô Diễn.
Bị con trai nhà mình cắt đứt mạch cảm xúc đúng là không thể nào tốt được.
Tô Diễn quay mặt đi, ho khụ một tiếng, mái tóc ngắn mỏng hơi rủ xuống, nửa che thái dương.
“Con trai anh tỉnh rồi kìa.” Tô An ngồi trở lại, nói đúng lý hợp tình.
Tô Diễn vẫn luôn ngồi yên chuyển động, duỗi tay muốn ôm, được Tô Diễn ôm lên.
Tô Diễn vừa mới tỉnh ngủ, mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu bị dựng lên, nhìn mẹ xinh đẹp của mình, nỗ lực mở to đôi mắt tèm nhèm.
“Hôn hôn.” Tô Diễn nói hai chữ.
Tô An ngồi dậy, hôn lên mặt Tô Diễn, nhéo cằm cậu, nói: “Hôn xong rồi, đi ăn cơm.”
Cơm nước xong thì đã gần chín giờ, một chiếc Maybach loại dài tiến vào vườn hoa trong biệt thự. Nghe thấy tiếng xe, Tô An mới vừa giúp anh chỉnh cà vạt xong.
Ngón tay đặt ở dưới cà vạt của Tô An run rẩy, đôi môi mím chặt.
Tô Diễn rủ mắt xuống nhìn Tô An, chậm rãi cài cúc áo khoác âu phục.
“Về sớm một chút.” Thắt cà vạt cho Tô Diễn xong, Tô An hơi lui một bước về phía sau, hai tay đặt ở sau lưng nhìn Tô Diễn nói.
Tô Diễn không mở miệng, nhìn Tô An.
Một lát sau, giơ tay nhéo chính xác cằm Tô An, cúi đầu, cắn lên môi Tô An, không ngừng hôn càng sâu hơn.
Anh biết Tô An đang lo lắng, bất an, sợ hãi.
Công ty sản xuất thuốc Tô thị là tâm huyết của mấy thế hệ nhà cô, không nên hủy hoại trong tay cô, nhưng nếu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-anh-mot-tinh-yeu-nho/1301452/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.