Tô An bị Tô Diễn bế đi tắm, sau khi đi vào, Tô Diễn cởi bỏ chiếc chăn mỏng quấn trên người Tô An, không nhìn cô nữa, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tô Diễn vừa đi, không khí xung quanh thoải mái không ít. Tô An dựa vào vách tường phòng tắm, cởi xuống khẩn trương, cô rất sợ vừa nãy Tô Diễn nói được làm được, nói muốn liền muốn. Nhỡ đâu trên đường Tiểu Tô Bảo lại tới đây thì xấu hổ. Nhắm mắt lại, Tô An không dám xem dấu vết trên người nặng hay nhẹ. Mở vòi hoa sen ra, dòng nước ấm áp nhanh chóng chảy xuống, Tô An lấy sữa tắm trên giá, xoa sữa tắm trên ngón tay vào cánh tay, cánh tay hình như bị một vật cứng làm xước. Cảm giác hơi đau nhói, giống như bị một cục đá cứng cắt qua vậy. Giơ tay lên, chỉ nhìn một cái, Tô An ngay lập tức ngây người. Dòng nước ấm áp chảy từ đầu xuống chân, giảm bớt cảm giác khó chịu trên người, tiếng nước tí tách tí tách. Trên ngón tay trắng nõn thon dài có một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn kết hôn vốn đã bị cô ném đi. Chiếc nhẫn được chạm khắc tinh xảo bằng bạc tinh khiết, phần trung tâm được trang trí bằng một viên kim cương hồng tự nhiên, viên kim cương hồng được bao bọc bởi những cánh hoa bằng bạc, xung quanh chiếc nhẫn đều là cánh hoa bốn cánh xếp liên tiếp nhau, mỗi một cánh hoa đều được trang trí bằng hàng loạt viên kim cương xếp thành hàng, đóa hoa bốn cánh xếp liên tiếp quanh chiếc nhẫn bạc tinh khiết, những cành hoa được xếp trên dưới quanh nhẫn bạc tinh tế, xung quanh nhẫn được xếp hàng loạt những viên kim cương. Chiếc nhẫn nhỏ mà tinh xảo, đường nét thiết kế độc đáo không làm chiếc nhẫn trở nên dung tục, ngược lại còn rất sinh động, có vẻ quý phái, lại có vẻ tinh xảo. Cô không tin Tô Diễn có thể tìm được chiếc nhẫn đã bị cô ném đi, không lẽ chiếc nhẫn này là do Tô Diễn mới mua chứ? “…” Tô An hít vào một hơi thật sâu. Cô biết Tô Diễn có tiền, nhưng tiền cũng không phải là hoa! Cô vốn định chờ đến tết về lấy chiếc nhẫn kia ra rồi đeo… Cởi chiếc nhẫn trên tay ra, Tô An dựa vào ánh đèn trong nhà tắm đọc dòng chữ nhỏ ở mặt trong chiếc nhẫn. Bên trong chiếc nhẫn bằng bạc tinh khiết có khắc một hàng chữ nhỏ, dòng chữ nhỏ nằm đối diện với viên kim cương hồng ở trung tâm, là chữ viết tắt của cô và Tô Diễn, S.Y&S.A, ở cuối có khắc cả logo của Tô gia. Sữa tắm trên người từ từ trôi đi, Tô An đeo nhẫn lại, vội vàng lau khô nước trên người, mặc xong quần áo chuẩn bị đi tìm Tô Diễn. Trong sân yên ắng, Tô Bảo ngồi xổm trên ghế nhỏ trong sân, dựa vào đùi Tô Diễn, trong tay cầm bút, không biết đang vẽ cái gì, dáng vẻ rất nghiêm túc. Ánh nắng thu chiếu vào sân nhỏ, chiếu vào người khiến người ta cảm thấy thoải mái khó tả, làn gió thu dịu mát, vô cùng thích hợp. Tô Diễn cúi đầu liếc mắt nhìn thoáng qua bức tranh mà con trai mình vẽ, hỏi một câu: “Vẽ gì thế?” “Cư Cư!” Tô Bảo quá lùn, ngồi trên ghế không thể với tới bàn, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt ghế. “Con đang vẽ Cư Cư!” Tô Bảo tay không cầm bút duỗi ra chỉ vào một góc của trang giấy trắng, vẽ một chút ngẩng đầu nhìn Corgi Cư Cư cách đó không xa. Cư Cư núp dưới gốc cây chuối, bốn chân mũm mĩm co quắp dưới người, đôi mắt to trong nhìn Tô Bảo không chớp. “…” Tô Diễn nhìn bức tranh của Tô Bảo, lại nhìn Corgi cách đó không xa, rơi vào trầm mặc. Hai ba con đồng thời ngẩng đầu, một lớn một nhỏ, động tác y như nhau, trông thật tuyệt đẹp. “An An, mau xem con vẽ.” Tô Bảo thấy mẹ xinh đẹp của mình, lập tức vui vẻ, gọi mẹ xinh đẹp đến xem mình vẽ, hai tay giơ một tờ giấy trắng muốn cho Tô An xem. Tô An đi đến, cúi đầu nhìn vài giây, nhất thời không biết mở miệng thế nào, hỏi: “Cái này? Vẽ gì thế?” “Cư Cư.” Tô Diễn trả lời thay Tô Bảo, giọng nói bằng bằng, không có chút thăng trầm, rất nghiêm túc. “Cư Cư?” Tô An lặp lại một lần, ngẩng đầu nhìn Corgi cách đó không xa, lại cúi đầu xem bức tranh Tô Bảo vẽ, cũng rơi vào trầm mặc. Đều nói giáo dục con cái phải lấy khen ngợi làm chủ, con trai bảo bối của cô vẽ thành như vậy, làm cô không biết nên khen thế nào.
Yên lặng nửa ngày, Tô An đắn đo mở miệng: “Bức tranh trừu tượng của Tô Bảo thật đẹp nha!” Tô Diễn: “…..” Này không phải đang hạ thấp tranh trừu tượng sao? Tô Bảo được khen xấu hổ, ngón tay siết chặt bút, run rẩy đứng dậy trên cái ghế nhỏ, xoay người chôn mặt vào đùi Tô Diễn, đôi tay ôm đùi Tô Diễn. Tô An cầm tờ giấy trắng trên bàn, xem lại, tự an ủi mình chỉ là không có ai dạy Tô Bảo, chứ không phải vẽ xấu. Cái này có thể nhìn ra được là Cư Cư? Tạm thời có thể gọi là cơ thể hình bầu dục, bốn phía xung quanh hình bầu dục có vẽ bốn cái chân, nói là chân, kỳ thật chính là một đường thẳng, dưới mỗi đường thẳng lại có một cái vòng tròn, miễn cưỡng xem như móng vuốt, trước cơ thể bầu dục còn chồng lên một vòng tròn nhỏ nữa. Tô An đoán vòng tròn nhỏ kia có thể là đầu Cư Cư. Tay Tô An dán lên cổ Tô Bảo chậm rãi trượt về phía trước, đến khi cọ đến cằm Tô Bảo, vỗ cằm Tô Bảo nói: “Tô Tiểu Bảo, con vẽ Cư Cư không có lỗ tai rồi.” “Cũng không có ria mép.” Tô Diễn nói thêm câu nữa. “Ngoan, quay lại, vẽ hết đi.” “Mẹ vẽ cùng con.” Tô Bảo nghe lời ngoan ngoãn buông lỏng đùi Tô Diễn, nhận bút mà mẹ xinh đẹp đưa qua, quan sát Cư Cư đang nằm bò, quan sát rất lâu, rồi suy nghĩ một hồi lâu, vòng tròn tạm thời được gọi là đầu Cư Cư lại có thêm hai hình tam giác. Tô An: “…….” Tô Diễn: “……” Có lẽ con của anh không được di truyền tài năng này của Tô An, không vẽ tranh được cũng không tính là chuyện gì lớn. Hoàn toàn không có chuyện gì. Tô An câm nín, rồi lại thả lỏng, lập tức bật cười, cố gắng cười tiếp tục khen Tô Bảo: “Tô Bảo của chúng ra vẽ tai thật giống nha, quan sát rất cẩn thận, còn biết hình tam giác.” Tô Bảo lại được khen, đứng trên ghế nhỏ chuyển động một vòng, muốn ôm đùi Tô Diễn lại muốn ôm Tô An, xoay khi xoay vào vòng, cuối cùng lựa chọn Tô An. Đôi tay vòng lên cổ Tô An, mặt Tô Bảo dán lên mặt Tô An cọ cọ, ở bên tai Tô An nhỏ giọng nói một câu: “Thích An An.” Giọng nói của Tiểu Bảo Bảo mềm mại, mang theo giọng sữa. Tô An ôm Tô Bảo, rồi thả cậu xuống đùi mình, lấy một tờ giấy trắng khác, đưa bút cho Tô Bảo nói: “Mẹ dạy con vẽ Cư Cư.” “Con xem Cư Cư đáng yêu như vậy, đương nhiên phải vẽ nó đáng yêu hơn một chút.” Tô Bảo gật đầu lia lịa, nép vào lòng Tô An, dựa vào tay Tô An đang nắm tay cậu dạy cậu vẽ từng nét một mà phác họa hình dạng Cư Cư. Tô An ngoại trừ thiết kế, đã rất lâu không vẽ, chợt được cầm bút, một cảm giác khác thường xổng thẳng lên da đầu, cảm giác hưng phấn xuyên thấu đến xương cụt. Giống như một người lữ khách đi trên sa mạc không có mục đích, không đêm nay đã là năm thứ bao nhiêu mình đi rồi, cuối cùng tìm được phương hướng, cuối cùng tìm thấy ốc đảo. Vào khoảnh khắc Tô An cầm bút vẽ lên, Tô An thậm chí còn không cần nhìn Cư Cư, hình ảnh Cư Cư sôi nổi ngày thường hiện lên trong đầu cô. Cư Cư bị Tô Bảo trêu chọc, Cư Cư được cô cho ăn, Cư Cư nhìn thấy Tô Diễn lấy kìm cắt móng chân cho nó sợ tới mức run bần bật, Cư Cư mở to đôi mắt ngập nước nhìn Tô Bảo ăn pudding, Cư Cư làm vỡ bình hoa dường như muốn lấy lòng cọ cọ đùi Tô Diễn, Cư Cư cùng ngủ cùng tỉnh dậy với Tô Bảo… Tô An ngẩn người, nụ cười nhạt trên mặt sinh động lên không ít, môi nhếch lên một vòng cung vui sướng. Cô muốn thử xem, muốn vẽ nhiều hơn, nhiều hơn…
“An An?” tay Tô Bảo bị Tô An nắm, bàn tay đang chậm rãi vẽ đường cong đột ngột ngừng lại, cậu đợi một hồi lâu mà vẫn không thấy mẹ xinh đẹp tiếp tục, không khỏi có chút sốt ruột, ngửa đầu ra sau nhìn lại. “Hử?” Tô An cười một tiếng, lông mày khẽ nhếch, nói: “Con còn nhỏ, cầm bút chưa chắc, sau này khi con cầm chắc bút rồi thì sẽ giống như mẹ, nét vẽ sẽ mượt mà hơn.” “Vậy Diễn Diễn có vẽ được không?” Tô Bảo chờ mong nhìn sang Tô Diễn. Tô An bị hỏi nghẹn họng, cô không biết Tô Diễn có biết vẽ không. “Không.” Tô Diễn chậm rãi ngồi xổm xuống, nói: “Mẹ Tô Bảo là họa sĩ, vẽ tranh rất giỏi, mà ba thì không phải, không có mẹ lợi hại như vậy.” “Hả?” Tô Bảo lần đầu tiên nghe thấy từ họa sĩ, bàn tay nắm chặt bút hưng phấn, hỏi Tô An: “An An rất giỏi sao?” Tô An: “……” Nếu như cô gật đầu thì chính là cô tự biên tự diễn, không lâu trước đây cô mới đăng Weibo nói mấy bức tranh trước đây của mình chính là rác rưởi, rồi lại quay đầu nói chính mình giỏi, đây không phải là tự vả mặt sao? “Không phải.” Tô An buông tay, ngược lại xoa xoa khuôn mặt bụ bẫm của Tô Bảo, nói: “Con có cảm thấy Diễn Diễn giỏi không?” “Có có.” Tô Bảo là fan số một của Tô Diễn đương nhiên liều mạng gật đầu. Ba của cậu rất lợi hại đó! “Con xem con cảm thấy Diễn Diễn của con giỏi, rất nhiều người bên ngoài cũng cảm thấy ba lợi hại, bởi vì ba là giám đốc ngân hàng đứng đầu thế giới.” Tô An nhìn Tô Diễn, dừng lại một chút nói: “Nhưng đối với mẹ, Diễn Diễn của con không phải là giám đốc ngân hàng, ở trong mắt mẹ, ông ấy là ba Tô Bảo, cho nên ông ấy không giỏi đâu, mà mẹ là mẹ Tô Bảo, cũng không giỏi. Mỗi một cặp ba mẹ bên nhau, chỉ cần họ nguyện ý thì đều sẽ có tiểu bảo bảo, tiểu bảo bảo đáng yêu giống như Tô Bảo vậy.” “Cho nên, Tô Tiểu Bảo, mẹ con kỳ thật không giỏi chút nào, là một người nhát gan.” Tô Bảo nghe được cái hiểu cái không, siết chặt ngón tay nhìn Tô An, không rõ cuối cùng là giỏi hay không giỏi. Tô Diễn nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tô Bảo, giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, nói: “An An nói cái gì thì chính là cái đó.” Tô Bảo nắm chặt tay bắt sai trọng điểm, một tay kéo ống tay áo Tô An, sau đó lặp lại một câu: “An An, là người nhát gan.” Tô An: “…..” Tô Diễn: “…..” “Sao?” Tô Bảo cố gắng cuối cùng cũng nói xong một câu, còn bổ sung thêm một chữ. Tô Diễn cong môi, môi mỏng cong lên một đường vòng cung khó thấy. Người nhỏ còn đáng yêu hơn người lớn, cũng không biết lớn lên thế nào, nhưng mà không hiểu sao lại là sở thích của anh. Tô An gật gật đầu, nói: “An An là người nhát gan.” Tô Bảo nhại lại lần nữa online, nói được cực kỳ trôi chảy câu này: “An An là người nhát gan.” Lần này Tô An không ngăn Tô Bảo bật chế độ nhại lại nữa, ôm cậu từ trên đùi xuống, Tô Bảo vừa nhắc mãi An An là người nhát gan vừa chạy đi tìm tùy tùng nhỏ của cậu chơi. “Em là người nhát gan?” Tô Diễn nghiền ngẫm tựa như lặp lại một lần. Anh thấy Tô An không giống người nhát gan chút nào, nhưng cô có thể giả bộ, có thể to gan lớn mật. Tô An hướng về phía mặt trời, ánh nắng chiếu vào con ngươi có chút chói mắt. lông mi Tô An run rẩy, cô duỗi tay ôm cổ Tô Diễn, nhẹ nhàng nói bên tai anh: “Đúng vậy, Tô An là người nhát gan, ở trước mặt Tô Diễn chỉ có thể sợ hãi.” Trước kia cô chỉ biết ngoan ngoãn trước mặt anh, vừa ngoan ngoãn vừa sợ hãi. “Em thật biết điều.” Tô Diễn nói. Tô An gật đầu một cái, cô biết trước mặt anh mình luôn biết điều, nhưng bây giờ cô không muốn ngoan, nhìn Tô Diễn hỏi câu trước kia đã từng hỏi: “Anh nghĩ anh là ai thế.” “Anh là ai mà nói em ngoan.” Tô Diễn nâng mí mắt, mặt không cảm xúc nhìn Tô An. “Mau nói, là bánh quy nhỏ của An An.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]