Tô An nhìn Tô Diễn đang chống ở trên đỉnh đầu cô, vẻ mặt dần dần nghiền ngẫm.
Tô Diễn vẫn chưa tắm, áo khoác dính không ít bụi bẩn bị tùy tiện ném lên lưng ghế, trên người chỉ mặc áo sơ mi, áo sơ mi không còn sạch sẽ giống như lúc trước, cổ tay áo đã dính vết bẩn.
Dựa vào tính cách của Tô Diễn, người sạch sẽ như anh, hẳn là vừa về sẽ cởi quần áo bẩn đi tắm rửa, nhưng mà hiện tại anh chẳng những không tắm rửa mà còn chưa cởi áo sơ mi trên người, chứng tỏ có việc gì quan trọng hơn cản anh lại, làm dời đi lực chú ý của anh.
“Diễn Diễn?” Tô An mở miệng, chuyển động tay đang buông thõng bên người, chậm rãi hướng về phía trước, chạm đến góc áo Tô Diễn thì ngừng lại, đuôi mắt hơi nhìn về phía anh.
Tô Diễn vẫn duy trì tư thế chống ở bên người Tô An, chỉ là tầm mắt đã rơi xuống dưới.
Ngón tay Tô An khẽ chuyển động, chậm rãi rút áo sơ mi ra khỏi quần anh, vạt áo hoàn toàn rủ xuống, tay cô khẽ chạm vào cúc áo cuối cùng, dễ dàng cởi ra.
Ngón tay thon dài dần dần đi lên phía trên, linh hoạt cởi nút thứ hai, ngón út đặt trên thắt lưng kim loại ở quần tây của Tô Diễn.
Lại nhìn thoáng qua Tô Diễn, Tô An nhìn kỹ vẻ mặt anh, định từ trên mặt anh nhìn ra chút gì đó.
Trên mặt anh vẫn không có chút biểu cảm gì như cũ, trong mắt chỉ có ngọn lửa mà chỉ có Tô An mới biết cách dập tắt.
Đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tang-anh-mot-tinh-yeu-nho/1301442/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.