Chương trước
Chương sau
Không khí hiện trường yên tỉnh một cách lạ thường, thời gian tựa hồ đình chỉ dừng lại, mọi người như là nghẹn lời, vừa rồi Trương Siêu Quần hướng về Chu Chỉ Nhược cầu thân, đã là kinh thế hãi tục, thế mà giờ đây hắn lại quỳ xuống trước mặt Đinh Mẫn Quân!

Cũng may đây là đang thời cổ xưa, nam nhân có tam thê tứ thiếp thì là bình thường, bằng không thì Chu Chỉ Nhược lúc này đã nổi cơn lôi đình rồi, hiện tại thì nàng chỉ là ngẩn ngơ ngó lấy Trương Siêu Quần, mà không hiểu hắn đang làm cái gì!

– Đinh sư tỷ, đệ rất thành khẩn, cũng không phải là lời nói đùa, làm một nam nhân, phải có trách nhiệm mang lại hạnh phúc cho nữ nhân của mình, sư tỷ hãy nguyện ý để cho đệ có một cơ hội che chở sư tỷ, yêu thương tỷ được không?

Đinh Mẫn Quân toàn thân lạnh buốt, trong đầu nàng trống rỗng, ngơ ngác ngó lấy thiếu niên nam tử anh tuấn này, cảm giác hạnh phúc từ đáy lòng mãnh liệt tán phát ra, tay chân nàng phát run, thân thể cứng ngắc đến không cách nào động đậy, nước mắt, từ trong khóe mắt tuôn trào chảy ra, đó là nước mắt của sự hạnh phúc vui sướng, nàng không biết thế nào trả lời, chỉ biết là mặc cho hai sòng nước mắt chảy xuống.

Nàng đã là nữ nhân ba mươi tuổi, cái tuổi này đặt ở vào thời hiện đại, cũng đã coi là thật phiền toái lúng túng về tuổi tác, huống chi là vào thời cổ xưa! Từ hơn ba năm trước, bị hắn so với chính mình nhỏ hơn đến mười tuổi đoạt mất đi trinh tiết, Đinh Mẫn Quân cứ một mực đan xen vào cảm giác vừa tự trách, vừa hạnh phúc, nàng muốn cùng với hắn một chỗ, nàng hâm mộ Chu Chỉ Nhược, thậm chí hâm mộ cả Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, nhưng nàng so với hắn lớn tuổi hơn nhiều, loại tác chênh lệch này tuổi, trở thành một cái chướng ngại cực đại, nàng không dám yêu cầu gì nhiều, nhưng với tình cảnh này, mắt thấy hắn đang quỳ ở trước mặt mình, nói với chính mình, hắn muốn yêu mình cả đời, hắn muốn cưới mình, chuyện này... đây là mộng sao? Đây là sự thực sao?

Chuyện này ngay cả nằm mơ Đinh Mẫn Quân cũng không dám nghĩ tới, nhưng bây giờ thật sự rõ ràng phát sinh, nàng không kịp chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, cũng không biết còn có thể nói được cái gì, chỉ hy vọng, một màn này vĩnh viễn dừng lại, một màn này xem như giấc mộng, một giấc mộng đẹp nhất trong cuộc đời nàng.

– Nếu tỷ đáp ứng, thì cứ gật gật đầu là được.

Nhìn thấy Đinh Mẫn Quân vui mừng đến phát khóc, Trương Siêu Quần trong lòng cũng dâng lên sóng cả mãnh liệt.

Đinh Mẫn Quân thút thít, nhè nhẹ gật đầu, rốt cuộc đứng không vững, phải nhờ Chu Chỉ Nhược cùng Kỷ Hiểu Phù một trái một phải đỡ lấy.

Trương Siêu Quần mỉm cười đứng lên, rồi lại ngó lấy Kỷ Hiểu Phù, hai mắt trầm tĩnh, Kỷ Hiểu Phù sắc mặt phức tạp chi cực.

– Kỷ sư tỷ…

Chúng nữ Nga Mi thiếu điều đồng loạt té xỉu….

Hắn… hắn… sẽ không phải là tiếp tục cầu thân với Kỷ Hiểu Phù chứ?

Kỷ Hiểu Phù cũng hoảng sợ nhìn hắn, nàng tự biết, mặc dù nàng cùng độ tuổi với Đinh Mẫn Quân, nhưng khác biệt là nàng đã không còn trong sạch trinh tiết, mà lúc này ngay tại trên đỉnh Quang Minh, đang có một người nam nhân mà nàng đã từng có quan hệ thên xác, còn có một người hôn phu thì nàng suýt chút nữa thì đã thành thân, trước mặt lại là tên tiểu tử này, trời xui đất khiến khiến mình cùng hắn phát sinh cũng đã qua một lần mập mờ, Kỷ Hiểu Phù… cơ hồ muốn hít thở không thông.

– Kỷ sư tỷ, nếu tỷ ưa thích ai thì cứ nói ra lời đi….

Bây giờ ngay cả Trương Siêu Quần cũng không biết ý nghĩ của mình đối với nàng như thế nào nữa, hắn biết, Kỷ Hiểu Phù không thể nào tuyển chọn Ân Lê Đình, nhưng hắn cũng không hy vọng Kỷ Hiểu Phù lựa chọn lấy Dương Tiêu, dù sao, mình cùng với nàng từng có một đêm ân ái.

Bỗng nhiên, Trương Siêu Quần cảm thấy hối hận và sợ hãi, nếu như Kỷ Hiểu Phù đúng là lựa chọn lấy mình, như vậy thì mìnhsẽ đồng thời đắc tội với Dương Tiêu cùng Ân Lê Đình, theo tình huống trước mắt hiện tại, hai người này dù là ai hắn không thể đắc tội được!

Lão thiên, ta hình như đã làm sai sai cái gì đó rồi! Trương Siêu Quần mồ hôi lạnh chảy ra, gặp Kỷ Hiểu Phù bờ môi khẽ động, hắn vội vàng chận lại nói:

– Kỷ sư tỷ, tiểu đệ không buộc tỷ, theo tiểu đệ thì tỷ cũng cần thời gian để mà cân nhắc.

Hắn xoay người lại, ngó lấy Diệt Tuyệt sư thái, nói:

– Sư thái, vãn bối có chút chuyện riêng cần bàn với sư thái, xin mời…

Diệt Tuyệt sư thái chỉ đến phía xa một chỗ yên lặng không người, nói:

– Ta đang cũng có lời muốn hỏi ngươi.

Thân hình nàng lắc nhẹ như bướm tung bay, Trương Siêu Quần lập tức đuổi theo sau.

Dáng Diệt Tuyệt sư thái lướt nhẹ, bộ ngực sữa cao ngất, phong eo nhẹ nhàng thướt tha, đường cong thân thể đẹp đẽ, làn da nhẵn nhụi trắng trong thấu hồng, thực không có thể nói hết được sự phong tư yểu điệu! Làn gió núi thổi vào cái áo tăng bào bao vây lấy cặp bắp chân, khiến cho nhìn thấy hình dáng mé trong lớp vải cặp đùi đầy đặn càng tăng thêm tính mỹ, bộ ngực căng tròn phá lệ, kiều đỉnh mỹ nhũ đứng thẳng tại dưới áo ngoài, theo hô hấp hơi chút rung động, mơ hồ nổi bật ra ngọn núi mỹ hảo, bụng dưới bằng phẳng với cái mông đẫy đà làm cho người ta cảm giác thật sự là cân xứng gợi cảm, nổi bật ra khí chất thành thục kiều nộn mê người, lại tiết ra mị lực vô cùng hàm súc, nàng là chưởng môn nhân phái Nga Mi, trong chốn giang hồ võ lâm là nhân vật phong vân một cõi, chỉ đáng tiếc lại là người xuất gia…

……………………………………………………………………………………..

Sau khi trao đổi, Diệt Tuyệt sư thái cùng Trương Siêu Quần quay trở lại, nàng gọi Kỷ Hiểu Phù đến trước mặt, nói vài câu gì đó, Kỷ Hiểu Phù thần sắc kiên quyết, Diệt Tuyệt sư thái nhẹ gật đầu, tại trên bả vai Kỷ Hiểu Phù vỗ nhẹ hai lần, lại đem Đinh Mẫn Quân gọi đến căn dặn một phen, Đinh Mẫn Quân nước mắt ròng ròng quỳ gối….

Một góc khác, Chu Điên chắp tay với Dương Tiêu, nói:

– Chúc mừng Dương tả sứ!

Dương Tiêu ngó theo bóng lưng Kỷ Hiểu Phù rồi hỏi:

– Chúc mừng cái gì?

Chu Điên cười nói:

– Trương giáo chủ, chẳng những võ công cao cường, miệng lưỡi hùng biện quần hùng, chỉ đôi câu vài lời, đã xóa tan thù hận Minh Giáo chúng ta cùng các đại môn phái kết xuống cả trăm năm qua hóa thành hư không, ta Chu Điên rất là bội phục, với lại Trương giáo chủ không câu nệ thế tục, làm việc xuất nhân ý biểu khác với lề lối thông thường, dám trước mặt mọi người quỳ xuống cầu thân, rất hợp ý ta, Dương tả sứ ngươi cùng với trương giáo chủ đều là người phong lưu không chịu bị ràng buộc, bất quá thì Trương giáo chủ dám ở trước mắt bao người hướng đến tiểu cô nương xinh đẹp kia cầu thân, càng là dám thuyết phục Diệt Tuyệt sư thái, hướng đến cô nương Đinh Mẫn Quân so với hắn lớn mười mấy tuổi mà nói ra lời như vậy, về điểm này, ngươi còn kém xa Trương giáo chủ! Bất quá, các ngươi ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, sau này hãy thân cận hơn một chút.”

Dương Tiêu lật trợn trắng mắt, không phản bác được với Chu Điên ….

Mé bên phái Võ Đang, Mạc Thanh Cốc lắc đầu thở dài, nói:

– Con người của Bát sư đệ này… quả nhiên là không giống bình thường..không phải là tầm thường….

Trương Tùng Khê tiếp theo:

– Hoàn toàn chính xác, làm việc không câu nệ thế tục, khi thì quang minh lẫm liệt, khi thì như…bất cần đời, chuyện như vậy, mà hắn cũng có thế làm được, nếu như đổi lại là ta…

Du Liên Châu cười nói:

– Dám yêu dám nhận, một kỳ nam tử.

Tống Viễn Kiều lại nói:

– Kẻ này hôm nay hóa giải Lục Đại phái cùng Minh Giáo trăm năm qua phân tranh, ít ngày nữa sẽ truyền vang đến chốn võ lâm, đến ngay cả phái Thiếu Lâm mấy vị thần tăng đối với hắn cũng coi trọng như thế, sư tôn thu hắn làm đồ đệ, chứng tỏ người nhìn thấy rất xa, phái Võ Đang chúng tatừ đó thanh danh càng thêm vang dội.

Tống Thanh Thư bỗng nhiên nói:

– Tiểu điệt nhìn hắn không giống đệ tử phái Võ Đang, mà là giống như là đệ tử của phái Nga Mi.

Tống Viễn Kiều quát:

– Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy!

Tống Thanh Thư thản nhiên nói:

– Phụ thân có chỗ không biết, ngày trước hài nhi cùng Ân lục thúc tại khe núi, cùng Nhuệ kim kỳ của ma giáo kịch chiến, hắn cũng ở trong đó, lúc ấy, năm phái còn lại mọi người không màng đến sống chết, xông lên giao tranh chém giết, còn hắn lại xuất công không xuất lực, hài nhi lúc ấy đã có chút hoài nghi, sau đó, lúc chúng ta nắm chắc thắng lợi trong tay, hắn lại thay mặt cho Minh Giáo cầu tình, hai nhi nghĩ chưởng môn Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái là người tính tình cương liệt, ghét ác như cừu, đối với sư thái vô cùng thống hận Ma Giáo, nào ngờ sư thái bị hắn một phen hoa ngôn xảo ngữ, sư thái thế mà cũng tin hắn, kết quả, lề mề kéo dài đến nửa ngày, bị Thiên Ưng giáo thừa cơ lẻn vào bào vây, suýt nữa toàn quân bị diệt, chuyện này, Ân Lục thúc cũng là chính mắt nhìn thấy, vừa rồi phái Nga Mi cũng là môn phái đầu tiên bước ra ủng hộ cho hắn…

Tống Thanh Thư đang miệng lưỡi nói lưu loát, Tống Viễn Kiều đột nhiên chận ngang:

– Thanh Thư, chú ý đến lời nói của ngươi! Cái gì má gọi là hắn.. hắn…hắn, sư ông thu Trương Siêu Quần làm đệ tử, bối phận đã lớn hơn ngươi, ngươi phải gọi cái gì? Chẳng lẽ còn để cho ta phải dạy dỗ sao?

Tống Thanh Thư đáp:

– Phụ thân dạy rất đúng, hài nhi nhất thời sơ sót.

Tống Viễn Kiều lại nói:

– Diệt Tuyệt sư thái là tông sư một phái, tính cương trực ghét dua nịnh, ngươi vừa mới nói ra những lời đối sư thái ngấm ngầm rất nhiều bất kính, ta bình thường dạy ngươi như thế nào? Ngươi quên rồi sao?

Tống Thanh Thư thấy phụ thân mình ngữ khí rất nặng, y giật mình, nói:

– Hài nhi biết sai rồi, chỉ là nhất thời chưa có thích ứng, xin phụ thân trách phạt.

Tống Viễn Kiều hừ một tiếng.

Trương Tùng Khê cười nói:

– Sư huynh, cũng đừng tức giận, chính ngay tiểu đệ cũng còn chưa có quen với tình thế như thế này, huống chi là Thanh Thư, bát sư đệ mặc dù giờ đã làm giáo chủ Minh Giáo, nhưng hắn dù sao vẫn là người của phái Võ Đang, việc này cũng cần phải trở về bẩm báo với sư phụ chứ?

Tống Viễn Kiều gật đầu, đang định gọi Trương Siêu Quần tới, thì Diệt Tuyệt sư thái hướng về phía Tống Viễn Kiều cao giọng nói:

– Tống đại hiệp, các vị, phái Nga Mi xin cáo từ trước, sau này gặp lại, còn Đinh Mẫn Quân cùng Chu Chỉ Nhược sẽ về núi Nga Mi sau.

Tống Viễn Kiều cung kính nói:

– Cung tiễn sư thái!

Tất cả mọi người đều đứng lên hành lễ, Diệt Tuyệt sư thái đang muốn rời khỏi, Ân Lê Đình bỗng nhiên tiến lên một bước, run giọng nói:

– Sư thái…

Diệt Tuyệt sư thái quay đầu, khe khẽ thở dài, ánh mắt lộ ra nhu hòa, nói: ‘

– Ân lục hiệp, Hiểu Phù không có phúc khí, đã quyết định xuống tóc làm ni cô xuất gia.

Nói dứt lời, nhanh chân hạ sơn đi.

Ân Lê Đình ngơ ngác ngó theo bóng dáng Kỷ Hiểu Phù, trên mặt thật ảm đạm, mãi đến khi thân hình của Kỷ Hiểu Phù không nhìn thấy, mới thất hồn lạc phách quay đầu lại.

Tống Viễn Kiều nhìn thấy Ân Lê Đình tình hình như vậy, chỉ biết thở dài.

Đột nhiên, Ân Lê Đình hướng về phía người của Minh Giáo, trong mắt loé ra sự tức giận, nhanh chân bước tới, quát lớn:

– Dương Tiêu, ngươi đi ra gặp ta!

“Xoạt” một tiếng đem thanh kiếm rút ra, khuôn mặt đầy phẫn nộ.

Dương Tiêu trên mặt buồn bả, năm xưa y hoành đao đoạt ái, cho nên một mực đối với Ân Lê Đình cực kỳ áy náy, mắt nhìn thấy Ân Lê Đình chưa đến bốn mươi tuổi, mà mái tóc mai đã điểm bạc, đó cũng là mình làm hại, Dương Tiêu tự nghĩ đến, nếu như là vị hôn thê của mình, bị người làm hại đến như vậy, thì chính mình cũng là quyết đuổi theo tới tận chân trời góc biển, phải đem người kia giết cho bằng được…

Dương Tiêu đẩy ra đám Ngũ Tán Nhân đang ngăn trở mình, bước lên đối diện với Ân Lê Đình.

Hai người đứng nhìn nhau, sát khí lành lạnh nổi lên.

Phái Võ Đang và Minh Giáo đều biết ở giữa hai người bọn họ là ân oán tình cừu, ngay cả người Minh Giáo cũng cảm thấy Dương Tiêu không đúng, mắt thấy hai người bây giờ cuối cùng đối mặt, từng hơi thở dài nhè nhẹ lo lắng cho cục diện khó lòng tránh khỏi giao phong.

Trương Siêu Quần mang theo Đinh Mẫn Quân cùng Chu Chỉ Nhược hai nàng đi tới, nhìn thấy một màn này, trong lòng hắn rất lo lắng, nhìn thấy Ân Lê Đình hai mắt như muốn tóe lửa, nên hắn tiến lên, nói:

– Lục sư huynh….

Dương Tiêu cắt ngang:

– Giáo chủ, đây là chuyện riêng giữa thuộc hạ cùng Ân lục hiệp, xin hãy để cho chúng ta tự giải quyết một lần cho xong!

Ân Lê Đình hai mắt đăm đăm, trừng mắt với Dương Tiêu, nói giọng khàn khàn:

– Ác tặc! Nạp mạng đi!

Dương Tiêu lúc này công lực chưa hồi phục, giáo chúng Minh Giáo đồng loạt ngó đến Dương Tiêu cùng Trương Siêu Quần.

Trương Siêu Quần biết, chuyện này mình không thể nào giúp được ai cả, nhưng nếu như Ân Lê Đình quả thật giết chết Dương Tiêu, Minh Giáo cùng phái Võ Đang từ này cũng không thể nào hòa giải, việc này thật là cực kỳ khó giải quyết, dù Trương Siêu Quần rất thông minh nhạy bén, nhưng hắn cũng đành thúc thủ vô sách, chỉ hy vọng Ân Lê Đình không hạ nặng tay, cục diện mới vừa thật tốt mà bởi vì chuyện ân oán này mà lại nóng lên.

Dương Tiêu ánh mắt quay lại, nhìn Trương Siêu Quần mỉm cười, dường như để cho hắn an tâm, rồi nói với Ân Lê Đình:

– Ân lục hiệp, ta biết ngươi hận ta, ngươi cứ tới giết ta đi, ta sẽ không hoàn thủ đâu.

Dương Tiêu lại cất cao giọng, lớn tiếng nói:

– Các vị huynh đệ minh giáo nghe lấy, chuyện hôm nay, là giữa ta cùng với Ân lục hiệp hai người, nếu như hôm nay ta chết tại dưới tay Ân lục hiệp, bất kỳ người nào cũng không được báo thù cho ta! Ân lục hiệp, là ta có lỗi với ngươi, ta thiếu nợ ngươi, nay xin trả lại cho ngươi!

Dương Tiêu thản nhiên nhắm hai mắt, chờ đợi Ân Lê Đình xuất kiếm.

Tống Viễn Kiều cùng mọi người âm thầm khâm phục, Dương Tiêu này mặc dù đáng giận, nhưng cũng là đường đường là một đấng nam nhi.

Trong sauy nghĩ của người chính phái, Minh Giáo đều là loại người tà ác ma quỷ, thế nhưng qua trận chiến ngày hôm nay đều có cảm nhận trái ngược lại, trước đó thì toàn bộ giáo đồ Nhuệ Kim Kỳ không màng đến sống chết, quang minh lẫm liệt, còn trận chiến ngày hôm nay, không có một giáo đồ Minh Giáo nào đầu hàng, ngoại trừ những người bị thương nặng không thể cử động, đều là tử chiến không lùi, trước mắt bây giờ thì Dương Tiêu dõng dạc nhắm mắt đợi chết, nhóm người Võ Đang thất hiệp đều kính phục cảm khái.

– Dương Tiêu, ngươi chịu chết đi!

Ân Lê Đình tâm trí đã sớm bị lửa giận che đậy, rất nhanh thanh kiếm đâm thẳng, võ công của Ân Lê Đình, trong chốn giang hồ chưởng môn nhân các phái bình thường cũng đã không sánh bằng, tăng thêm dưới cơn thịnh nộ, toàn lực xuất thủ, trong khoảnh khắc, trường kiếm đã phóng tới trước ngực Dương Tiêu…

Trương Siêu Quần trong lòng run lên, Ân Lê Đình thật muốn giết Dương Tiêu sao? Nếu như Dương Tiêu chết rồi, Minh Giáo sau này không đi tìm Võ Đang gây chuyện phiền phức mới lạ, chính mình mới vừa lên làm giáo chủ, vậy mà trơ mắt ngó lấy thuộc hạ của mình bị người giết chết, sau này phục chúng còn như thế nào?

Ý niệm này dưới đáy lòng cực nhanh như điện xẹt qua, Trương Siêu Quần thân hình thoắt một cái như ma quỷ phóng nhào tới…

Tất cả mọi người thấy hoa mắt, khiếp sợ một màn phát sinh….

“Xoẹt” một tiếng, trong chớp mắt ấy, Trương Siêu Quần đem Dương Tiêu đẩy đến bay nhào ra ngoài, còn trước ngực của hắn, thì mũi thanh trường kiếm đâm trúng vao ngay giữa, Ân Lê Đình ngơ ngác ngó lấy trương siêu quần, lắp bắp:

– Ngươi… ngươi làm gì nhào tới vậy!

Trương Siêu Quần ngực phải máu tươi chảy ra, bốn phía kinh hô, một kiếm này, may mắn là không có đâm trúng trái tim, hắn chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, tựa hồ không có đau nhức, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: “ Nguyên lai bị kiếm đâm một cái như thế, cũng không có gì đau đớn lắm a! Con bà nó, không biết có chết không nữa! Chết, coi như là chả có sơ múi được cái gì rồi, còn phái Võ Đang ngốc nghếch kia, các ngươi đứng đực ra làm cái gì! Còn không mau mang thuốc chữa thương đến? Lão Thiên… ta rõ ràng đã tính toán trước rồi, nhưng không ngờ tới Ân Lê Đình nội lực thâm hậu đến tận vậy, không có thể ngăn cản mũi kiếm được bao nhiêu! May mắn, còn có thể kiên trì….…

– Lục sư huynh… tiểu đệ biết sư huynh cùng với Dương Tiêu có mối hận đoạt vợ, nhưng dù sao tiểu đệ cũng là giáo chủ của hắn, tiểu đệ thay hẳn thụ sư huynh một kiếm, chỉ mong Lục sư huynh có thể tha thứ… tha thứ cho Dương Tiêu, tiểu đệ trong lòng vô cùng cảm kích…

Ân Lê Đình ngơ ngác nói:

– Ta cùng ngươi không có thù hận, ngươi làm gì mà lại thay ác nhân này đỡ kiếm….

Dương Tiêu cùng giáo đồ Minh Giáo đồng loạt bước tới vây quanh Trương Siêu Quần, Chu Chỉ Nhược cùng Đinh Mẫn Quân hớt hãi chạy lên trước, hai nàng mặt như màu đất, dọa đến hồn bất phụ thể.

Tống Viễn Kiều đẩy đám người ra, lấy ra Ngọc Linh tán, xé mở cái áo trước trước ngực Trương Siêu Quần, thấy vết thương sâu gần tấc, lấy Ngọc Linh tán đắp lên, máu tươi tuôn ra, lại đem thuốc bột rắc lên, Trương Siêu Quần ngưng thần, duỗi ngón trỏ tại trên vết thương mình, điểm ba chỗ huyệt đạo chung quanh, máu tươi dần dần ngưng lại.

Chu Chỉ Nhược kéo xuống vạt áo, đem vết thương của hắn băng bó lại kỹ lưỡng, mắt thấy hắn mặt trắng như tờ giấy, không còn có một chút huyết sắc, trong lòng không nói ra được sự lo lắng sợ hãi, cầm lấy tay Đinh Mẫn Quân, đứng tại chỗ thút thít.

Trương Siêu Quần lại ngó lấy Ân Lê Đình đang đứng chán nản, chân khí trong cơ thể hắn lưu chuyển, tuy bị một kiếm Ân Lê Đình đâm trúng, nhưng cũng có thể tự hành lấy chân khí trị liệu, nhưng đúng lúc này, đương nhiên là giả bộ thương thế càng nặng thì càng tốt…miệng run run nói:

– Lục sư huynh…nếu vẫn không thể tha thứ Dương Tiêu, tiểu đệ… chết cũng không thể nhắm mắt…..

Ân Lê Đình nói không ra lời, trên mặt lúc trắng lúc xanh, ánh mắt ngó lấy Dương Tiêu, vẫn là như muốn tiếp tục lấy mạng của y.

Trương Siêu Quần trong lòng hơi động, hướng về phía Dương Tiêu gọi tới, Dương Tiêu đưa lỗ tai đến sát bên, nghe Trương Siêu Quần nói mấy câu, Dương Tiêu nhìn Ân Lê Đình một chút, nhẹ gật đầu, rồi quay người chạy đi.

Thời gian trôi qua không lâu, từ xa nhìn thấy Dương Tiêu dẫn lấy năm, sáu người bước nhanh đến, Trương Siêu Quần trong lòng âm thầm mỉm cười, một tay kéo lấy Chu Chỉ Nhược, một tay kéo lấy Đinh Mẫn Quân, trên vẻ mặt lại là giả ra cực kỳ thống khổ, đương nhiên, cũng là thật đau nhức, nhưng nội lực của hắn rất mạnh, nhưng đối với dạng vết thương cỡ này, cũng là có ít chút phiền phức cho hắn.

– Trương Siêu Quần ca!

– Công tử!

– Trương công tử!

Chạy vội tới gần, chỉ nghe oanh thanh yến ngữ, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, Kỷ Yên Nhiên, Tiểu Chiêu cùng Dương Bất Hối, đồng loạt vây quanh, ai cũng hoa dung thất sắc, trong khoảnh khắc, Trương Siêu Quần giống lạc trong vườn hoa, cái mùi bên trong cơ thể của mỗi một mỹ nữ đều không hoàn toàn giống nhau, mỗi một gương mặt tú lệ tuyệt luân làm cho người ta mơ màng đến cảnh đẹp ý, Trương Siêu Quần cảm thấy ngay cả trước ngực bị mũi kiếm đâm vào, vết thương tựa hồ đã tốt lên rất nhiều.

– Tống bá bá! Du Nhị thúc! Ân Lục thúc!……

Đồng hành chạy đến còn có Trương Vô Kỵ, khi y gặp được nhóm người Tống Viễn Kiều, nước mắt chảy tràn mi mà ra.

Trương Vô Kỵ sớm đã từ một hài đồng nho nhỏ, nay đã là thiếu niên trưởng thành, tướng mạo đã cực kỳ khác trước, Võ đang thất hiệp đúng là bất ngờ nên không nhận ra được, Ân Lê Đình trước đó đối đãi với Trương Vô Kỵ thân cận gần gủi nhất, là người đầu tiên nhận ra được, run giọng hỏi:

– Ngươi… ngươi là Vô Kỵ sao?

Tống Viễn Kiều, Du Liên Chu, Trương Tùng Khê, Mạc Thanh Cốc bốn người đồng loạt xúm lại, mọi người trong khoảnh khắc trong lòng đầy ý vui mừng…

Trương Siêu Quần thầm nghĩ:

“ Ta giúp các ngươi đem Trương Vô Kỵ của các người chữa khỏi hàn độc, Ân Lê Đình ngươi lại đập phá ta, hừ…hừ… giờ còn dám muốn ồn ào nữa sao?…”

………………………………………………………………………………………

Nghĩ tới đây, Trương Siêu Quần nhẹ nhàng thở ra, trợn lấy đôi mắt, ngó lấy trước mặt một bầy oanh yến, nơi này hiện tại không có chuyện gì nữa, bản đại gia hôm nay tuy không có đại triển thần uy, hiển lộ ra võ công tuyệt thế, nhưng cuối cùng là vì Minh Giáo cũng đã chảy qua máu, bây giờ nơi này ta mặc kệ, để lại hiện trường cho Dương Tiêu tự lo cho tốt, ta đi hưởng thụ một chút tề nhân chi phúc với các mỹ nữ, một nàng giúp ta bóp chân, một nàng giúp ta cởi áo, một nàng giúp ta xoa bóp gân cốt, tả hữu hai cánh tay, một bên tay sờ mỗi một cái âm hộ, sau khi bày bố tính toán xong, đôi con ngươi của hắn chuyển động, cặp lông mày cau chặt, hắn..liền làm như bị choáng xỉu ngay lập tức.

Bên tai nghe lấy tiếng kinh hô chúng nữ, có người khóc nức nở, có người vội vàng kêu gọi, trên người hắn, cũng không biết có bao nhiêu bàn tay nhỏ bé sờ loạn qua, trong lòng hắn đang thầm nghĩ:

“ Sờ đi, cứ sờ đi, xong rồi ta sẽ sờ trở lại…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.