Tần Phi Li nhìn nàng một cái, mí mắt cụp xuống che miệng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, thành công kéo suy nghĩ của Cẩm Ngôn lại. Vừa mới lên bờ, nàng chỉ lo ôm thân thể đang run rẩy, nên đã quên, phải báo ơn ân nhân cứu mạng.
Nhưng mà, bộ dáng ân nhân cứu mạng có chút kỳ quái, giống như khó coi nhìn bộ dáng của nàng, Cẩm Ngôn thuận thế liền nhìn xuống người mình xem xét, chỉ mới nhìn một cái, nàng liền ai u một tiếng, hoảng hốt đem bản thân ôm thành một đoàn, ngồi xổm trên đất, trong khoảng thời gian ngắn, nhất thời không biết nói làm sao.
Tần Phi Li lại ho khan hai tiếng, xong rồi mới ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt mỉm cười. Hắn không có tận lực nhìn xem những nơi ướt đẫm trên người nàng, chính là đem tầm mắt dừng ở trên mặt nàng, đồng thời nhàn nhạt cười, cởi ngoại bào trên người đưa cho nàng nó :”Ôn nhị tiểu thư, phủ thêm đi.”
Cẩm Ngôn nhìn hắn một cái, hắn cũng đang chăm chú nhìn nàng, phượng mâu đen trầm giống như biển, rõ ràng nhìn không ra cảm xúc, lại giống như muốn đem người hít vào trong. Nàng lại nhìn thoáng qua ngón tay của hắn, mười ngón thon dài trắng thuần, xinh đẹp làm cho người ta muốn tiến lên cắn một ngụm, nàng chớp chớp mắt, nhanh chóng tiếp nhận áo choàng mặc vào, đang muốn nói cảm ơn, Tần vương lại từ ống tay áo lấy ra một mảnh khăn đưa cho nàng nói :”Lau một chút đi.”
Trên tóc nàng còn vướng giọt nước mơ hồ ẩm ướt, tâm tư nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-vuong-nich-sung-kinh-the-y-phi/176974/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.