Thật thần kỳ, ở thời đại Chiến quốc không có trang bị thông tin, bên này hắn mới tìm được khách điếm vào ở, bên kia hắn liền tới bái phỏng!
Muốn nói là tâm hữu linh tê, Lý Quý Dương tình nguyện cùng đại mỹ nhân như Triệu Cơ tâm hữu linh tê, cũng không muốn cùng Dương Phi Anh như thế.
Lúc này Lý Quý Dương chỉ nghĩ được như thế.
Sau này nhớ tới, hắn còn nói qua với Doanh Chính một lần, kết quả Doanh Chính lòng dạ hẹp hòi không có biện pháp làm gì lão nương của mình, lại đem Dương Phi Anh điều đi khu xa xôi làm quan, đời này nếu không có thành tựu gì kinh thiên động địa tám phần không cơ hội quay về Hàm Dương.
- Ta ở cửa thành có người quen biết, hắn gặp qua ngài một mặt!
Dương Phi Anh cười híp mắt, nhưng thật ra là hắn phái người ở cửa thành coi chừng, người kia từng nhìn thấy đoàn người của Lý Quý Dương, sau đó người kia luôn ở nơi đó chờ đợi, mỗi ngày đều đợi tin tức, chỉ cần bọn họ lộ mặt thì lập tức thông tri cho hắn.
Lần trước vô duyên cớ lãng phí vài ngày, hắn đều vô cùng chán nản đâu!
Nhất là sau đó hắn còn biết chuyện của Cao chiêm sự, lẽ ra hắn còn muốn đảm đương ván cầu giữa Triệu Cơ phu nhân cùng đại công tử với Lý Quý Dương, kết quả bị Cao chiêm sự đoạt trước, vả lại Cao chiêm sự thập phần biết làm người, nhà của Cao chiêm sự còn nằm ở vùng ngoại thành Hàm Dương, đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-trieu-my-man-sinh-hoat/2856276/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.