Chương trước
Chương sau
- Được kêu là tự rước lấy nhục!

Lý Quý Dương bĩu môi:

- Một vòng tay trân châu mà thôi, lẽ ra cũng không có gì, nếu không phải ngày đó..

Lý Quý Dương nói sự tình trải qua, sau đó nói:

- Lữ Bất Vi cũng không phải thứ tốt gì! Biết rõ quan hệ giữa nghĩa mẫu cùng Vương Kiều phu nhân trong cung, còn giúp nàng áp nghĩa mẫu một đầu.

- Đương nhiên!

Doanh Chính rõ ràng cũng mang địch ý với Lữ Bất Vi:

- Không nghĩ tới là hắn cấp, thật sự tốt lắm!

Lúc nói chuyện sắc mặt Doanh Chính rất khó xem, lẽ ra nghĩ dù Lữ Bất Vi không phải người của mình, cũng là của quốc chủ phụ thân, kết quả hắn lại có ý khác, là muốn làm gì?

- Nhưng bây giờ chúng ta còn phải dựa vào hắn.

Lý Quý Dương biết khúc mắc giữa Lữ Bất Vi cùng Doanh Chính, nhân lúc khúc mắc còn chưa quá lớn, phải nói chuyện cho thông suốt.

Nhưng vẻ mặt Doanh Chính lại thản nhiên:

- Còn muốn dựa vào hắn?

Nghĩ tới hiện tại hắn đường đường là Tần quốc trưởng công tử, còn phải dựa vào một tướng bang xuất thân từ một thương nhân? Cần dựa vào cũng là dựa vào quốc chủ phụ thân a!

- Thành Giao còn có nhà ông bà ngoại giúp đỡ, ngươi có cái gì?

Lý Quý Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Bây giờ không phải thời điểm chú ý những việc kia, trước hết để cho hắn giúp đỡ ngươi lấy được vị trí quốc chủ!

Lời này nói rất cấp lực, Doanh Chính liền nhìn qua Thuần Nhã!

Thuần Nhã giống như không nghe thấy, tiếp tục cắt thịt.

- Ngươi là đứa con cả, dưới tình huống không có con trai trưởng, ai cũng không thể vượt qua ngươi, ngươi cho rằng tại sao Thành Giao bọn họ phải đưa ngươi vào chỗ chết? Còn không phải bởi vì ngươi chắn đường của bọn hắn sao? Nếu sau này ngươi không thể kế thừa vương vị, Thành Giao tất không thể dung được ngươi!

Lý Quý Dương dùng đũa gõ vào bát:

- Cho nên vì nghĩa mẫu, vì ngươi sống sót, còn có ta!

Nói xong chỉ chỉ vào chính mình:

- Ngươi nhất định phải trở thành Tần quốc chi chủ!

- Ta biết.

Doanh Chính cúi thấp đầu nói:

- Ta là đứa con cả, phụ thân không có con trai trưởng, vậy ta phải là Tần quốc chi chủ tương lai.

Về phần Thành Giao?

Doanh Chính hừ một tiếng!



Hơn nữa Doanh Chính cũng không phải không hiểu, nhưng hắn chỉ là mông lung đi tranh, còn chưa có người nói cho hắn biết vì sao phải tranh, phải làm sao tranh, nhưng hôm nay Lý Quý Dương nói với hắn!

- Không chỉ là Tần quốc, a Chính, tương lai ngươi sẽ thống nhất thiên hạ!

Hai mắt Lý Quý Dương sáng ngời nhìn hắn.

- Thống nhất.. thiên hạ?

Doanh Chính thì thào tự nói, trong mắt hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Quý Dương, ánh mắt sáng ngời làm cho Doanh Chính phải nhớ kỹ cả đời.

- Đại công tử, thiếu gia, thỉnh dùng.

Thuần Nhã đẩy thịt, không ăn sẽ nguội.

Lý Quý Dương gắp một miếng:

- Ân, mùi vị không tệ! Lần sau còn phải ngao chút muối tinh đi ra, hạt muối lớn có chút đắng.

Doanh Chính cũng đi theo ăn, cảm thấy được thịt này ăn ngon vô cùng, nhưng không phải do thịt ngon mà là hương vị bột phấn Thuần Nhã vải lên ngon.

- Ngươi nói ta đều hiểu được, yên tâm đi, ta sẽ không dễ dàng buông tay!

Liều một lần có cơ hội làm quốc chủ, nếu không liều mọi người đều phải chết.

- Ngươi có biết là tốt rồi.

Lý Quý Dương xem hắn hiểu được, cũng yên lòng, Doanh Chính thông minh như vậy, không cần hắn phải nhắc nhở, chỉ cần nói một lần là đủ rồi.

- Đúng rồi, ngươi tới nơi này làm gì?

Doanh Chính hỏi.

Còn gặp Thành Giao, còn có Dương Phi Anh.

- Muốn tìm một tiên sinh, còn chưa tìm được đâu!

Lý Quý Dương đau đầu nói.

- Nha.

Doanh Chính gật gật đầu.

- Đừng nói ra, ta cũng không muốn thiếu nhân tình người khác!

Lý Quý Dương ám chỉ.

Doanh Chính hiểu được hắn nói chính là Lữ Bất Vi, người nọ cơ hồ chỗ nào cũng có, luôn thi ân cho người, sau đó bày ra bộ dạng không cần báo đáp, trên thực tế hắn sớm tính kế tốt lắm!

- Bản thân ta có người, rất thích hợp.

Doanh Chính nghĩ nghĩ:

- Chính là con của Cam Mậu – Cam Lỗi.

- Con của Cam Mậu?

Lý Quý Dương kinh ngạc mở to mắt.



Cam Mậu, dòng họ Cơ, Cam thị, tên Mậu, năm sinh không rõ, Hạ Thái (nay là Cam La hương An Huy Toánh Thượng),danh tướng Tần quốc trung kỳ Chiến quốc. Từng đi học Vu Sử Cử, học bách gia thuyết, trải qua Trương Nghi, Xư Lý Tật dẫn tiến cho Tần Huệ Văn Vương.

Chu Noản Vương ba năm (trước 312 năm),trợ giúp tả thứ trưởng Ngụy Chương định Hán Trung. Sau bị Hướng Thọ, Công Tôn Thích gièm pha phá hủy, dựa vào Tề quốc, đảm nhiệm thượng khanh Tề quốc.

Chu Noản Vương mười năm (trước 305 năm),vì Tề quốc đi sứ Sở quốc.

Tần Vương muốn cho Tề quốc trả lại Cam Mậu, bị Sở Sở cự tuyệt.

Sau mất ở Ngụy quốc.

Trong chuyện này cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, Lý Quý Dương là nhà khảo cổ học thời kỳ Tần Hán làm sao mà không biết?

Nhưng không nghĩ tới lại ở trong miệng Doanh Chính nghe được tên con của Cam Mậu!

Trong lịch sử không ai biết tên con của Cam Mậu, chỉ biết hắn có một đứa con thông minh nhất cổ kim, mười hai tuổi đã là thừa tướng Cam La!

- Ân, mặc dù Cam Lỗi không có chức quan, không phải là vì hắn không có tài hoa, mà là hắn.. bị bệnh.

Doanh Chính nói:

- Hắn sai người tìm tới ta, muốn cấp cho con hắn cầu một tương lai.

- Bị bệnh?

Lý Quý Dương nghĩ tới trong truyền thuyết, Cam La còn tuổi nhỏ đã bái nhập môn hạ thừa tướng Lữ Bất Vi, được xưng là thiếu thứ tử.

Cam La mười hai tuổi đi sứ Triệu quốc, khiến kế làm cho Tần quốc lấy được vài chục tòa thành trì, Cam La bởi vì công được Tần Thủy Hoàng ban thưởng thượng khanh (tương đương với thừa tướng),phong thưởng đất vườn, nhà ở.

Hơn nữa Cam La chết thật mơ hồ, nghe nói bởi vì chơi cờ cùng Tần quốc hoàng hậu, thắng vương hậu, vương hậu giận dữ chém đầu Cam La!

Nhưng trong lịch sử Tần Thủy Hoàng không có vương hậu!

Vì thế mọi người đều nói thật ra là có, bằng không Cam La chết như thế nào đây?

Chỉ là sau khi Tần Thủy Hoàng xưng vương, cảm thấy thiên hạ nữ tử không ai xứng đôi hắn, cho nên liền hủy diệt ghi chép về vương hậu!

- Bệnh kia nghe nói là mệt ra tới, từ Ngụy quốc trở về mệt mỏi, hắn cõng đứa con từng bước một đi bộ về Đại Tần, ta không muốn..

Doanh Chính không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt rưng rưng nói không nên lời, Lý Quý Dương nghe hiểu, Cam Mậu chết ở Ngụy quốc, Cam Lỗi cưới vợ sinh con ở Ngụy quốc, Cam Mậu khẳng định còn lưu gia sản, nhưng Cam Lỗi về Tần quốc, cũng chỉ đơn độc hai cha con, Cam Mậu không có khả năng chỉ có một đứa con trai là Cam Lỗi.

Những người khác đây?

Có lẽ đã chết, có lẽ lưu lại Ngụy quốc.

Dù sao đường xá không dễ dàng.

- Ngươi không muốn anh hùng đổ máu lại rơi lệ, phải không?

Lý Quý Dương vỗ vỗ vai của hắn, người này thật là cao a!

- Ân!

Lời này của tiểu Dương quá đúng.

- Quốc chủ ban cho không ít, nhưng dược liệu rất phí, Cam Lỗi không muốn liên lụy đứa con, ngự y nói Cam Lỗi hình như đã tồn tại tử chí..

Nghĩ tới đây trong lòng Doanh Chính khó chịu, vàng của hắn đều cho ngự y, dùng dược liệu tốt nhất, nhất định phải làm cho Cam Lỗi còn sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.