Đã vài ngày không gặp cháu nhỏ, đi xem tiểu tử kia, tiểu tử kia còn nhớ rõ hắn, đưa tay cần ôm, Lý Quý Dương cố ý không ôm, nóng nảy!
- Tô tô! Tô tô!
Thế nhưng mở miệng nói chuyện.
- Là thúc thúc, không phải tô tô!
Lý Quý Dương uốn nắn phát âm.
Đáng tiếc nhi đồng quá nhỏ, chưa sửa được!
Lan nãi mẫu cười nhìn hai chú cháu chơi đùa.
Về phần tiểu anh nhi mới sinh trong nhà, Lý Quý Dương còn chưa gặp, nghe nói còn chưa được trăng tròn không thể gặp gió, Lý Quý Dương cũng sợ có sơ xuất nên cũng không yêu cầu gặp nhi đồng.
Ngày hôm sau Cao chiêm sự lại tới, lần này Lý Quý Dương cho hắn mang về hai xe vải dệt, một xe vải dệt thật tươi đẹp!
Hơn phân nửa đều là màu đỏ, theo chính đỏ tới phi đỏ, đỏ nhạt, đỏ hải đường, đỏ anh đào, đỏ cây lựu, đỏ son, đỏ thiện, đỏ quả hạnh, đỏ chanh..
- Nhiều vải dệt màu đỏ như vậy?
Hơn nữa đỏ thật thú vị, Cao chiêm sự nói không nên lời cảm giác trong lòng, kỳ thật chính là cảm giác trình tự, nhưng vì người cổ đại chưa từng thấy qua nên nói không nên lời.
- Nghĩa mẫu thích màu đỏ, ta vơ vét hồi lâu mới làm được một xe như vậy.
Lý Quý Dương nói:
- Ngài mang vào đi thôi!
Xe còn lại là màu đen, tuy nhìn giống nhau nhưng tính chất tốt lắm, toàn bộ nhẹ nhàng thông khí nhưng lại không phản quang.
- Một xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-trieu-my-man-sinh-hoat/2856257/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.