Chương trước
Chương sau
Doanh Chính ngồi một bên nghe Triệu Cơ hỏi thăm việc nhà với Lý Quý Dương, thật ấm áp, so với lúc quốc chủ phụ thân còn ở đây không khí càng thoải mái hơn.

Mà bên kia, Trang Tương Vương ngồi trong xe, ngồi cùng xe với hắn là nội thị bên người của hắn, lái xe là do nội thị dạy dỗ, là một tiểu nội thị lợi hại.

- Ngươi gặp qua hắn, nói như thế nào?

Trang Tương Vương hỏi, đoàn xe chậm rãi mà đi, người xung quanh nhìn thấy lập tức hành lễ.

Chỉ có quân Tần tuần tra xa xa giơ mâu làm lễ.

- Những thứ khác không thấy cái gì, nhưng vị Lý thiếu gia này rất có hiếu tâm, nghe nói còn mang theo thật nhiều lễ vật tiến vào, còn có đặc biệt cấp cho quốc chủ ngài, cũng hỏi thăm qua về chuyện của hắn, chỉ tiếc, không có cái gì!

Nội thị cũng ngồi, nhưng mơ hồ đem Trang Tương Vương bảo hộ trong phạm vi mình có thể với tới.

- Điều tra ra sư phụ của hắn sao?

Ánh mắt Trang Tương Vương nhìn về phía trước.

- Không có, vị sư huynh kia cũng không tìm được tung tích, người của chúng ta không thể dựa vào gần quá, nơi đó rất hẻo lánh, có thêm một con thỏ cũng sẽ bị nhận ra!

Nội thị cũng rất đau đầu.

Lý lão gia tử rất biết chọn địa phương, mùa này hoặc là dã vật trên núi, vừa động liền bị người phát hiện, dù sao dã vật sẽ không nhìn thấy người còn thành thật, hoặc là người lên núi săn thú hái nấm, Lý gia trang đã bị Lý Quý Dương dựng lên tường vây cao lớn, hơn nữa cũng không phải tường vây sườn dốc của thời đại này, mà là tiêu chuẩn tường vây thẳng từ trên xuống dưới!

Là vì lo lắng ngày mùa đông trên núi không nhiều thực vật, dã vật tiếp tục xông vào trong thôn trang bị thương người.

Nghe nói trước kia từng có sói tiến vào thôn trang, Lý Quý Dương cũng không dám mang theo nhiều người như vậy lưu ở địa phương nguy hiểm.

Hắn ghét bỏ tường vây mang độ dốc, bất luận là người hay dã thú tay chân linh hoạt một chút đều có thể bò lên, cũng chẳng thể trách cổ đại có câu nói "võ nghệ cao cường", nếu ở hiện đại thì cứ thử xem?

Đừng nói là đại lầu cao chọc trời, tòa lầu ba tầng cũng không thể bò lên!

Bởi vì vách tường thẳng băng từ trên xuống dưới, vách tường cổ đại mang theo độ dốc không nói, còn có góc cạnh, thấp một chút leo lên cũng không mất bao nhiêu công sức!

Lại bởi vì dân cư Lý gia trang thật đơn giản, mọi người ai mà không biết ai a?

Ngay cả hàng xóm cũng cách xa trăm tám mươi dặm, người lạ vừa tiến vào chẳng khác gì hạc rơi vào bầy gà, vô cùng thấy được!

Làm cho trinh thám của bọn họ không cách nào trà trộn được vào!

Lời của nội thị làm cho Trang Tương Vương cười cười:

- Vậy quang minh chính đại đi, quả nhân nhận biết đứa bé kia làm nghĩa tử, tuy rằng không quan không tước, nhưng nghĩa phụ phái người thăm nghĩa tử, hẳn là không vấn đề.

- Dạ!

Nội thị cao hứng, cuối cùng có một lý do quang minh chính đại đi Lý gia trang, ở bên ngoài cũng nhìn không thấy được gì, có thể đi vào thì lại khác.

- Mang lễ vật gì vậy?

Trang Tương Vương cảm thấy hứng thú.

Bởi vì mỗi lần đều có bất ngờ, vả lại cấp đồ vật Tần quốc tuyệt đối không có, hắn đoán sư phụ của Lý Quý Dương khẳng định không phải người Tần quốc, nhưng luôn luôn không biết là người nước nào.

Người này có bút tích lớn như thế, là vì nhìn trúng Lý Quý Dương, hay là còn có mưu đồ gì khác?



Mấu chốt chính là căn cơ của Lý Quý Dương rất đơn giản, thời gian hắn đi học chỉ là một khoảng trống thần bí, không ai biết hắn học ở nơi nào, sư phụ là ai.

- Quốc chủ, ngài thật sự cho rằng vị sư phụ thần bí kia, chính là dị tinh?

Nội thị hít hít mũi, bọn họ điều tra dị tinh sắp hai năm, cũng không rõ ràng.

- Có phải hay không, không xác định a!

Trang Tương Vương cũng đau đầu.

Theo lý mà nói dị tinh buông xuống ở Tần quốc thì là phụ tá Tần quốc bọn họ, nhưng mấy quốc gia khác cũng biết, ở bên ngoài phái sứ thần đến, thầm cũng không biết có bao nhiêu mật thám, một nhà hắn còn truy xét không được thì còn có thể nói là người bên dưới không cố gắng, hoặc là dị tinh rất biết ẩn núp, nhưng nhiều nhà, toàn bộ thiên hạ đều truy xét, lại không tìm được một cọng tóc của dị tinh, điều này khiến trong lòng các quốc chủ đều nói thầm.

Nhất là Tần quốc liên tiếp chết đi quốc chủ!

Trang Tương Vương cũng hiểu được sự tình quá mức đúng dịp, nếu dị tinh quả thật là khắc quốc chủ, vậy hắn chẳng phải là nguy hiểm sao?

- Dị tinh năm kia hàng lâm, có phải có trẻ con mới ra đời?

Nội thị luôn hoài nghi như vậy.

- Không phải, những người đó nói trẻ con mới ra đời không có năng lượng lớn như vậy, có thể làm cho thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang.

Trang Tương Vương lắc đầu:

- Ít nhất cũng phải là người trưởng thành.

Dị tinh hàng lâm, là những người đó xem thiên tượng trắc ra bốn chữ.

Thậm chí còn cảm thấy được dị tinh là đến phụ tá chính mình định thiên hạ!

Nghe nói ngay cả Chu thiên tử cũng phái người âm thầm điều tra nghe ngóng, ở bên ngoài còn cấp sắc lệnh thiên tử cho các quốc chủ, ra lệnh cho bọn họ giao ra dị tinh!

Đương nhiên thiên tử sắc lệnh này bọn họ đều xem như hắn thả cái rắm!

Mặt mũi của Chu thiên tử ở trước mặt các chư hầu Chiến quốc hoàn toàn không có chút địa vị!

Lúc này hai mẹ con Vương Kiều cùng Thành Giao đang bí mật nói chuyện.

- Đứa con, nhìn xem, thật sự được chứ?

Vương Kiều đứng chính giữa, tùy ý cho bọn cung nữ trang điểm cho nàng.

- Đương nhiên là đẹp!

Thành Giao giương cổ:

- Đây là nhi thần tìm thật nhiều tiền mua tới trân châu tốt nhất cho ngài đâu!

Vì mua thượng hạng trân châu, hắn đã tiêu phí rất nhiều vàng, hơn nữa còn đáp lên không ít nhân tình!

- Vậy là tốt rồi!

Vương Kiều phu nhân sờ trang sức của mình, từ sau khi bị con tiện nhân Triệu Cơ đè ép xuống, nàng đặc biệt chấp nhất với trân châu.



Nhưng sản lượng thứ này cực nhỏ, vả lại Tần quốc không nằm gần bờ biển, từ Sở quốc đưa tới trân châu vật tốt đương nhiên cần hiến cho quốc chủ, quốc chủ đối với nàng bình thường, cũng không ban cho nàng, bên ngoài mua cũng không mua được trân châu gì tốt.

Cơn tức này nàng luôn nghẹn lên, không thể phát ra, may mắn con nàng hiếu thuận, làm ra một chuỗi thượng hạng trân châu cho nàng, làm trang sức cho nàng đeo.

Lúc xuân yến Triệu Cơ cho nàng khó xem, năm nay nàng nhất định phải trả trở về!

Triệu Cơ nhìn lễ vật cười nói:

- Sao con lại vẫn mang theo nhiều đồ vật như vậy vào a?

- Trong nhà đều đủ dùng, nghĩa mẫu cùng a Chính ở trong cung, thứ tốt đừng keo kiệt!

Lý Quý Dương mở lễ vật cho nàng xem qua.

Nhìn thấy trang sức thạch anh, Triệu Cơ liền yêu thích.

- Đáng tiếc đã trang điểm xong rồi, bằng không mang bộ thạch anh này!

Triệu Cơ vuốt sản phẩm thạch anh lưu luyến.

- Trên đầu của nghĩa mẫu mới là tốt nhất!

Lý Quý Dương chỉ vào loa châu nói với Triệu Cơ, truyền thuyết về loa châu, cùng với chú ý.

Doanh Chính phất lui người hầu, nói:

- A nương, hôm nay tiểu Dương là vì mẹ con chúng ta mới khoe khoang như vậy, trước kia hắn luôn điệu thấp đâu!

Hắn cho rằng Lý Quý Dương sở dĩ cao điệu như vậy cũng là vì hắn cùng a nương, là vì giúp hắn tranh qua được Thành Giao.

- A nương biết, tiểu Dương, nếu là ta cùng a Chính không có cái mạng kia, con nhanh chóng mang theo tiểu Lý Tín rời đi Tần quốc, tùy tiện tìm một chỗ ẩn cư đi!

Triệu Cơ lộ vẻ ưu sầu nói.

- Sẽ không, nghĩa mẫu!

Lý Quý Dương an ủi nàng:

- Hai chúng ta đều sẽ cố gắng.

- Vương Kiều có nhà mẹ đẻ, nghĩa mẫu có cái gì? Thành Giao có nhà ông bà ngoại, Chính nhi có cái gì?

- Ngài có con!

Lý Quý Dương thật tự tin nói:

- Con làm nhà mẹ đẻ cho ngài!

Doanh Chính sờ sờ đầu của hắn:

- Được, ngươi làm nhà mẹ đẻ cho a nương.

Triệu Cơ thu liễm:

- Được rồi, đừng nói chuyện này, Chính nhi cần đọc sách luyện võ nhiều hơn, tiểu Dương cũng vậy, hiện tại hai con còn nhỏ, không cần nghĩ nhiều như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.