Chương trước
Chương sau
- Nhưng hiệu quả giữ ấm tốt.

Lý Quý Dương dương dương tự đắc:

- Ta đã cho người làm bảy bộ.

- Bảy bộ?

Cam Lỗi sửng sốt.

- Năm bộ lớn, hai bộ nhỏ, một bộ lớn đưa cho tiên sinh, một bộ nhỏ đưa cho Cam La, một bộ lớn đưa cho quốc chủ, một bộ lớn đưa cho Triệu Cơ phu nhân, còn có một bộ nhỏ cho tiểu Lý Tín. Còn lại hai bộ ta một bộ, đại công tử một bộ.

Lý Quý Dương đã sắp xếp xong xuôi.

Hiện giờ Lý gia trang dân cư nhiều, lại có nữ nhân có thai, có sản phụ còn có tiểu anh nhi, vì thế nuôi gà vịt ngỗng cũng nhiều, nhân lúc thời tiết đóng băng Lý Quý Dương cho người giết rất nhiều, sau đó đông lạnh, muốn ăn thì hóa băng là được.

Nữ nhân có thai mỗi tháng có một con gà, một con ngỗng, một con vịt, hai cân thịt bò, năm cân thịt dê, sản phụ bỏ thêm ba con gà, ba cân táo đỏ.

Sau khi tiểu anh nhi cai sữa ăn phụ thực, còn có đồ ăn riêng, sữa nóng, bánh ga to, canh thịt luân phiên, cũng giống như là tiểu Lý Tín.

Giết nhiều gà vịt ngỗng như vậy, cũng chỉ làm ra bảy bộ mền lông, không dư được một bộ nào!

- Vậy đưa đi đi!

Cam Lỗi cười khẽ, tâm tình thật tốt nói.

Lý Quý Dương vì không để cho mền lộ lông mao, dùng vải vóc đều là tốt nhất, đồ vật làm đơn giản, nhưng đích xác xa hoa.

Đồ vật đưa vào trong cung, Triệu Cơ lập tức liền thích:

- Nhẹ nhàng, mềm mại, quả nhiên là thứ tốt!

Doanh Chính tự mình mang đi cho Trang Tương Vương:

- Tiểu Dương nói lo lắng quốc chủ nghĩa phụ mùa đông rét lạnh, trong nhà cũng không có đồ gì tốt, đã nghĩ biện pháp dùng lông nhạn làm một giường lông bị cho ngài dùng.

- Nga? Lông bị?

Trang Tương Vương nghe được hứng thú.

Trang Tương Vương từng nếm cực khổ, hiện tại trở thành quốc chủ tuy rằng cần mộc mạc qua ngày, nhưng rất muốn hưởng thụ một phen, Lý Quý Dương giao cho Triệu Cơ một bộ lý luận "điệu thấp xa hoa" làm cho hắn rất thích, hiện giờ Lý Quý Dương lại cho hắn thêm vui mừng.

- Dạ, lông bị, mẫu thân cũng có một bộ, nghe nói thập phần thích!

Doanh Chính tự mình ôm lông bị đi vào tẩm cung:

- Nhi thần trải cho ngài.

- Ngươi đường đường là trưởng công tử, cần gì làm việc này.

Trang Tương Vương mất hứng.

- Trước trưởng công tử đầu tiên là con của ngài, đứa con nhiều năm chưa về, cấp phụ thân trải giường có gì đâu chứ?

Doanh Chính dưới tay không ngừng.

Trang Tương Vương quả nhiên cao hứng, chỉ huy cung nữ nội thị:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi giúp đại công tử.

- Dạ!

Nội thị cùng cung nữ đi lên hỗ trợ, rất nhanh trải tốt lắm.



Mà đưa cho Doanh Chính mỏng hơn của quốc chủ, dùng nguyên liệu lại rất tốt, nhưng vì không lộ bên ngoài nên không ai biết, còn kèm theo một cái gối đầu.

Không dám làm gối cho quốc chủ, bỏi vì gối đầu của quốc chủ đều là đặc biệt chế tạo.

Lông bị thành tân sủng trong cung, Vương Kiều phu nhân cũng làm một bộ cho quốc chủ, kết quả lông tơ lòi ra bay tứ tung!

Làm quốc chủ bị hồ một mặt lông tơ!

- Lẽ nào lại như vậy!

Trang Tương Vương giận dữ:

- Làm cho Vương Kiều phu nhân thành thật một chút, cấm túc ba tháng, không cho phép ra cửa cung một bước!

- Dạ!

Nội thị lập tức đi truyền lời của quốc chủ.

Vương Kiều vốn nghĩ tới cho dù mình không đưa được quốc chủ đến, cũng làm cho mình lộ cái mặt trước mặt quốc chủ, nàng còn đang bị cấm túc ra không được, tìm thật nhiều tiền chuẩn bị, còn có đứa con, quốc chủ sủng ái cũng có thể tìm trở về.

- Quốc chủ phân phó, làm cho Vương Kiều phu nhân thành thật một chút, cấm túc ba tháng, xem như khiển trách!

Tiếng nói của nội thị rất lớn, trong cung đều nghe được hồi âm.

Vương Kiều phu nhân liền ngất đi!

Tức giận!

Nàng là vì nghe nói Triệu Cơ không làm bộ lông bị cho quốc chủ, nàng mới đoạt trước, vì thế còn bỏ thật nhiều tiền, thế nhưng đổi lấy ba tháng cấm túc!

Còn hai tháng đã tới trừ tịch!

Hàng năm trừ tịch là ngày lễ lớn!

Nghe nói cung điện của Vương Kiều phu nhân thay đổi một đám đồ gốm, mà bên Thành Giao công tử lại đánh thật nhiều nội thị cung nữ.

Triệu Cơ lại dỗ dành Trang Tương Vương nguôi giận:

- Vương Kiều muội muội chỉ là muốn lấy lòng ngài, nhưng lại không làm tốt ngược lại gây ra ngài tức giận, nàng cũng không phải cố ý, chỉ là muốn ra nổi bật dẫn ngài chú ý.

- Dẫn quả nhân chú ý, cũng không cần làm cho cả cung điện tràn ngập lông tơ!

Nhớ tới mùi lông gà thúi, càng làm cho Trang Tương Vương bực mình không thôi.

Tiểu Dương đưa tới mềm mại thơm tho, Vương Kiều đưa tới liền hôi!

- Xin ngài bớt giận, xin bớt giận.

Triệu Cơ xoa ngực cho hắn.

- Vốn xem lông bị này dùng rất tốt, còn nghĩ cấp cho trong quân một chút đâu!

Trang Tương Vương uể oải nói.

- Ngài nói cái gì đó?

Triệu Cơ phu nhân hờn dỗi:

- Thiếp nghe nói thứ này cũng không dễ làm, một con trĩ, một con nhạn mới có chút lông tơ, còn phải trừ mùi vị, còn cần vải vóc không lộ lông, tiểu Dương đứa bé kia giằng co nửa mùa đông mới được một chút như thế, nhạn nhung tốt nhất làm lông bị cho ngài, trĩ nhung cho thiếp thân, ngay cả Chính nhi cũng chỉ là lông vịt, còn dư một chút hắn làm cho mình, còn làm một bộ nhỏ đưa cho cháu của hắn. Phiền toái như vậy ngài còn muốn cấp trong quân? Ngài dù muốn ban cho thần tử còn chưa đủ đâu, trừ phi bắt đầu từ sang năm ngài khiến cho phòng ăn trong cung để dành lông mao.

- Vậy tiểu Dương như thế nào?

Nếu khó làm như vậy, Lý Quý Dương làm sao làm ra được nhiều như thế?



- Đứa bé kia thiện tâm, cưới vợ cho người hầu, kết quả sản phụ không ít, đều cần bổ thân thể, hắn cũng không thiếu chút tiền này liền giết không ít bồi bổ cho các nàng.

Triệu Cơ rúc vào trong lòng ngực của hắn:

- Năm đó ở Triệu quốc, thiếp hậu sản, vẫn là quốc chủ làm canh gà cho thiếp đâu!

- Phải đó, khi đó quả nhân không làm, ai làm?

Ngay cả một người hầu cũng không có.

- Ngài là quốc công tử, làm sao biết việc trong nhà bếp?

Triệu Cơ nhẹ nhàng đấm hắn:

- Ngay cả nội tạng cũng chưa móc ra, chỉ biết dùng nước sôi trụng lông.

Nghĩ tới chuyện này Trang Tương Vương cũng cười:

- Khi đó chỉ biết ăn, làm sao biết làm đây!

- Còn không biết thả muối ăn, nhưng đó là trĩ ăn ngon nhất mà thiếp nếm qua.

Triệu Cơ nhớ tới hương vị kỳ thật có chút muốn phun, nhưng không thể phun, bởi vì thân thể cần bồi bổ, cho nên nàng chịu đựng ghê tởm ăn sạch sẽ.

Ăn xong mấy canh giờ, nàng có sữa đút cho Doanh Chính.

- Khi đó không được, tay nghề không được, chờ ngày nào đó làm cho ngươi một chút, cam đoan ngon hơn lúc đó!

Trang Tương Vương nghĩ tới cao hứng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

- Thật sự?

Triệu Cơ tươi cười như hoa:

- Lúc đó Chính nhi thật sự ăn được uống được, ngài làm phụ vương, làm được không thể ăn, thiếp còn phải ăn cho con trai ngài có sữa ăn cơm đâu!

- Được, nếu làm không thể ăn, thì cho Chính nhi ăn, quả nhân cũng không ăn!

Trang Tương Vương ôm Triệu Cơ, hai người cười thoải mái.

Lúc này Thành Giao tức giận vô cùng, nghe được cậu cầu kiến, vẻ mặt không vui, nhưng sau khi nghe hai cậu nói xong, hắn giống như vui vẻ hơn rất nhiều.

Nhưng lúc bọn hắn nói chuyện không cho người tới gần, cũng không biết nói gì, Doanh Chính đem tin tức này báo cho Lý Quý Dương.

- Đây là ý gì?

Lý Quý Dương vò đầu:

- Mùa đông còn làm được lên?

- Ngươi muốn an ổn, người ta chưa chắc.

Cam Lỗi đem thẻ tre truyền tin tức đốt thành bụi.

- Ai biết được!

Lý Quý Dương đi phân phó lão quản gia chú ý cửa, người xa lạ ngàn vạn lần đừng cho vào.

- Ngươi yên tâm đi, nơi này là ngoại ô Hàm Dương thành, ai dám động thủ chỗ này chính là muốn chết!

Cam Lỗi nói:

- Nhiều nhất phái chút gia đinh tới nháo sự mà thôi, hiện giờ ngươi được quốc chủ vừa ý, bọn hắn ngay cả điểm ấy cũng không dám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.