Chương trước
Chương sau
- Ai thu phục ai, còn không nhất định đâu!

Biết rõ kết cục của Lữ Bất Vi, còn cùng hắn hỗn, đây không phải là đi tìm chết sao!

Lý Quý Dương nghĩ thầm, ta mới không ngốc đâu!

Cam Lỗi nghiêm túc nói:

- Thái độ làm người của Lữ Bất Vi lãi nặng khinh nghĩa, ngươi không phải đối thủ của hắn, để ý người không bị ngươi thu phục, ngươi lại bị người thu phục.

- Đã biết.

Lý Quý Dương biết Cam Lỗi là vì tốt cho hắn, liền gật đầu ứng tiếng.

- Nếu đều đã chuẩn bị xong, ngày mai thu thập một chút, làm cho đại công tử mang ngươi tiến cung gặp quốc chủ, nhìn xem ngươi cần đi đâu điểm mão, làm việc ở đâu.

Cam Lỗi chứng kiến khuôn mặt non nớt của Lý Quý Dương cảm thấy thật đau đầu:

- Còn quan phục của ngươi, cũng cần lĩnh trước, lớn nhỏ không thích hợp làm cho người ta sửa lại.

- Dạ!

Lý Quý Dương liền ôm quyền, việc này hoàn toàn không thành vấn đề!

Hết thảy chuẩn bị xong, Lý Quý Dương bắt đầu đi nhậm chức.

Mông Vũ ở trên cương vị của mình đợi hắn, lúc hắn đến tự mình mang theo hắn quen thuộc một chút.. địa hình nha môn!

- Đây là địa phương văn lại làm công, đây là địa phương người hầu nghỉ ngơi, đây là địa phương binh lính qua lại nghỉ ngơi..

Mang theo Lý Quý Dương đi dạo một vòng, cuối cùng nói:

- Ngươi nhớ kỹ, sau này có việc mời phái người tìm tới là được.

- Ta không ở nơi này, vậy làm công ở đâu?

Lý Quý Dương chỉ chỉ chính mình.

Mông Vũ nhìn Lý Quý Dương cái gì cũng nhỏ hơn người khác một vòng nói:

- Lang Trung lệnh, ngươi hiện tại.. vẫn trước tiên học tập tốt hơn.

Mặc dù là trở thành quan, nhưng Lý Quý Dương chỉ mới thanh niên không nói, dáng người cũng thấp hơn người khác một đầu, người như vậy cho dù là tham gia quân ngũ cũng không ai muốn, người Tần vũ dũng, dáng người cường tráng, Lý Quý Dương có chút ý tứ nhị đẳng tàn phế, thấp không nói, còn rất gầy!

Nhìn thấy yếu ớt, ai dám cần binh lính như thế a? Ra chiến trường tặng đầu người cho địch nhân sao?

Lý Quý Dương nhận thấy được ánh mắt đánh giá của Mông Vũ, nhưng ngẫm lại tiểu thân thể của chính mình, nhìn lại người ta, hắn cũng không tức giận.

Nhậm chức ngày đầu tiên, Lý Quý Dương phải đi lĩnh ấn tín quan phòng, hắn lần đầu tiên nhìn thấy ấn tín cùng quan phòng của Tần quốc, vuốt ve không buông tay, rất muốn lấy kính lúp nhìn xem, nhưng không có cơ hội, đành tự mình cầm chặt luôn mang theo trên người.

Thoạt nhìn vô cùng thích những thứ kia, làm cho Mông Vũ có cảm giác hắn thật "mê làm quan".

Lĩnh xong đồ vật, lại cho hắn một trăm binh sĩ:

- Tuy rằng ngươi không cần chịu trách nhiệm bảo hộ vương thất, nhưng là nên cho thân binh cho ngươi cũng không thể thiếu, một trăm người này là phân phối cho ngươi, ngươi có thể cho bọn họ làm bất cứ chuyện gì.

Lý Quý Dương vừa nhìn, được!

Cho hắn đều là tuổi tác chú bác gia gia!



Trong đó có hai mươi người đều tóc bạc, nhìn bộ dạng vẻ mặt phong sương, gầy yếu nhưng vẫn ưỡn ngực, làm cho người ta cảm thấy kính nể!

- Đây đều là.. lão binh!

Mặc dù biết mình an bài như vậy thật không nên, nhưng Mông Vũ vẫn trợn tròn mắt nói lời bịa đặt:

- Bọn họ tác chiến anh dũng, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa không thêu dệt chuyện, kỷ luật nghiêm minh..

Dù sao đủ loại thanh danh tốt đều tạp lên nhóm binh lính.

- Ngươi có ý kiến gì không?

Dù sao là phân phối thân binh, không phải là chuyện tùy tiện, sau này Lý Quý Dương vạn nhất thật sự lên chiến trường, những thân binh này chính là chỗ dựa của hắn.

Tướng quân Đại Tần ra trận đều là chém giết ở tuyến đầu, thân binh theo sát một bên, cho nên làm thân binh càng dễ kiếm quân công hơn vị trí khác.

Nhưng giống như Lý Quý Dương cả đời này sẽ không cần lên chiến trường, Tần quốc nếu ngay cả Lang Trung lệnh cũng cần ra chiến trường, phỏng chừng Hàm Dương thành sớm đã bị người vây quanh.

- Không có.

Đều như vậy nếu Lý Quý Dương còn không vui cũng không thể có ý kiến gì, lúc trước bọn họ động một chút lại đi nghĩa trang liệt sĩ tảo mộ, đi nhà lão quân nhân thăm viếng những quân nhân thời chiến tranh thế giới thứ hai, đối với quân nhân hắn vẫn luôn thật tôn kính!

Binh lính bên dưới còn tưởng chỉ cần đi ngang qua sân khấu, ai biết thế nhưng thật sự được lưu lại bên người Lang Trung lệnh, bọn họ còn cho là kết quả tốt nhất dành cho mình chính là cần về nhà làm ruộng đâu!

Mặc dù có quân công trong người, nhưng đồng dạng cũng nhận triều đình ban cho, sau khi về nhà vẫn phải làm cưỡng bức lao động, ở trong quân thì không cần.

- Vậy là tốt rồi, những người này ngươi mang về.. dàn xếp tốt cho bọn họ.

Mông Vũ nói:

- Bọn họ đều là binh lính tốt nhất!

- Đương nhiên!

Lý Quý Dương bĩu môi, còn là binh lính tốt nhất đâu, một đám ăn mặc rách tung tóe, người già yếu, trở về còn phải dọn dẹp một chút.

Đến đây một ngày, chạng vạng quay về nhà lớn, được, mang về một trăm người, Lý Phúc đi tới nhìn xem, sau đó lại nhìn qua Lý Quý Dương.

- Xử lý sạch sẽ, dựa theo Tân Thắng bọn họ!

Lý Quý Dương nhìn nhìn nói:

- Cũng an bài nơi ở tốt cho họ!

- Dạ.

Lý Phúc liền mang người đi an bài.

Một trăm người này được làm quần áo mới, cho thịt ăn, còn phải dàn xếp chỗ ở, may mắn thời tiết cũng đã chuyển ấm, làm quần áo mùa xuân, vải dệt dày.

Điều này cũng không phải điểm tựa, điểm tựa là xử lý vệ sinh cá nhân cho bọn họ.

Cả đám đều cần gội đầu tắm rửa thay quần áo mới, may mắn vốn đã có quần áo làm sẵn cho Tân Thắng bọn họ, lúc này mỗi người sáu bộ, hiện giờ phân ra một bộ cho người mới tới, sau đó sẽ làm tiếp bổ sung một bộ trả lại cho bọn họ.

Tuy rằng vừa tắm lại giặt, sau đó là cạo đầu, phòng ngừa còn có con rận tồn tại, nhưng nhóm lão binh thật cao hứng, chờ lúc ăn cơm tối càng thêm vui sướng, là thịt dê bò cùng bánh nướng!

- Ăn hết mình, ăn cho no, ngày mai lại cắt vải làm quần áo cho mọi người.

Lý Phúc dàn xếp nói.

Lý Quý Dương đang nói chuyện với Cam Lỗi.



- Hôm nay chính là như vậy.

Hắn đem sự tình hôm nay đều nói cho Cam Lỗi.

- Rất tốt, như vậy là đủ rồi.

Cam Lỗi uống ngụm trà:

- Hiện tại ngươi còn quá nhỏ, cho dù cho ngươi quản sự cũng vô dụng.

- Biết thì biết, nhưng trong lòng khó chịu.

Bị người xem nhẹ, là ai cũng sẽ có khúc mắc.

Nhưng lúc này lại có người đến báo:

- Tướng bang Lữ Bất Vi đại nhân đến phỏng.

- Lữ Bất Vi?

Lý Quý Dương vừa nghe có chút sợ:

- Hắn tới làm gì?

Lần trước cung yến bọn hắn cũng không nói chuyện nhiều, chỉ biết hắn tâm tư lả lướt, nói thẳng ra là cáo già!

- Tới tìm ngươi nói chuyện phiếm đi.

Cam Lỗi buông sách:

- Muốn ta cùng đi sao?

- Không, chính mình đi!

Lý Quý Dương đứng lên:

- Trước kia hắn câu dẫn qua ngươi, hiện tại cũng khong thể cho hai bên gặp mặt.

- Dùng từ mà cũng không biết!

Cam Lỗi thở phì phì.

- Ha ha ha ha..

Lý Quý Dương cười bỏ chạy.

Lữ Bất Vi mặc thường phục, đang ngồi trong phòng sách tiếp khách, Lý Phúc rót cho hắn chén trà sơn tra.

- Tướng bang đại nhân đến phỏng, thật sự là không kịp từ xa tiếp đón a!

Lý Quý Dương vừa vào liền cười nói.

- Lang Trung lệnh không cần phải khách khí.

Lữ Bất Vi ngồi không nhúc nhích.

- Sau này sẽ là hàng xóm, xin tướng bang đại nhân chiếu cố nhiều hơn, chiếu cố nhiều hơn a!

Lý Quý Dương cũng ngồi lên chủ vị, tốt xấu nơi này là địa bàn của hắn, cho dù không phải của hắn, đó cũng là địa bàn của quốc chủ Trang Tương Vương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.