Chương trước
Chương sau
- Lúc đang bàn chính sự, Triệu Cơ phu nhân chưa bao giờ đồng ý cho quả nhân uống rượu, sợ quả nhân uống rượu say hỏng việc.

Trang Tương Vương giải thích.

Nhưng thật ra là bởi vì thân thể của Trang Tương Vương được ngự y nói qua, bởi vì những năm hắn từng làm con tin, thân thể hao hụt lợi hại, hiện giờ tuổi tác lớn đủ loại tật xấu đều tìm tới, cho dù hắn mới hơn ba mươi tuổi nhưng ở thời cổ đại bình quân tuổi tác đều là năm mươi, xem như đã trải qua hơn nửa cuộc đời.

Thân thể không tốt, Triệu Cơ thật lo lắng, làm cho Trang Tương Vương rất là hưởng thụ, bởi vì Vương Kiều cũng không lo lắng như vậy cho hắn, nghe nói hắn bị bệnh chỉ bưng bát súp, cố tình bệnh của hắn bát súp vô dụng!

Chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, hư không thể bổ!

Dùng bát súp cũng chỉ dùng nhân sâm mà Lý Quý Dương hiến lên, vật kia nghe nói còn có thể dùng, mà súp nhân sâm của Vương Kiều, hay là thôi đi – hắn một lần cũng chưa uống qua, hắn không uống, Vương Kiều cũng không tiếp tục đưa tới!

Mà Triệu Cơ mọi chuyện đều thay hắn suy nghĩ, sợ hắn uống rượu thương thân, liền kéo qua việc chính trị, hơn nữa vừa nghe nói như thế, các lão tướng quân quả nhiên vuốt râu gật đầu, ánh mắt khẳng định nhìn Trang Tương Vương.

- Vương thượng nói rất đúng, tửu sắc thật sự không nên là sở thích mà minh quân nên có.

Mông Ngao rất là cảm động, vương thượng tuy tính cách có chút mềm nhũn, nhưng nhân phẩm còn được, sau khi lên ngôi lập tức phái người đi Triệu quốc đón nữ nhân cùng đứa con của mình về nước.

Doanh Chính nhân cơ hội ra hiệu cho Lý Quý Dương, Lý Quý Dương uống vào nước sôi liền biết ở trong cung làm như vậy chỉ có Triệu Cơ.

- Triệu Cơ phu nhân, hiền huệ a!

Mông Vũ tướng quân chắp tay:

- Thần chúc mừng vương thượng có một phu nhân hiền huệ ở bên người.

- Triệu Cơ đích xác hiền huệ.

Trang Tương Vương thật tự đắc.

Sắc mặt Vương tướng không tốt, hắn cũng biết Vương Kiều phu nhân đưa lên bát súp, căn bản không đến bên miệng quốc chủ, nhưng không biết nguyên nhân cụ thể, chỉ có thể lo lắng suông, không mở miệng được!

Hơn nữa bởi vì Vương Kiều phu nhân sủng ái ngày càng ít, nửa năm qua quốc chủ cũng chưa ngủ lại một lần, trong nhà quả thực vì thế còn lo lắng vô cùng.

Lý Quý Dương thật hứng thú nói chuyện, theo chân bọn họ nói thật lâu, hắn đến từ đời sau, nói gì cũng thật mới mẻ, bình thường ngay cả nhân tài như Cam Lỗi còn phải cam bái hạ phong, hiện giờ các lão tướng quân cùng Trang Tương Vương còn không bằng Cam Lỗi đâu!

Các lão tướng quân chú trọng chính là quân sự, mà Trang Tương Vương chú trọng chính là trị quốc.

Chỉ tiếc Lý Quý Dương có tâm lưu trữ cho nam thần Doanh Chính của hắn, theo chân bọn họ nói chỉ có hạn, nhưng cho dù vậy cũng làm cho bọn họ có cảm giác thật mới mẻ.

Nói tới lúc ăn cơm tối, Lý Quý Dương vuốt bụng:

- Quốc chủ nghĩa phụ, con đói bụng!

Doanh Chính vừa nhìn, thấy Vương tướng định mở miệng, liền học theo Lý Quý Dương vuốt bụng nhìn Trang Tương Vương:

- Quốc chủ phụ thân, con cũng đói bụng!

Làm cho Trang Tương Vương cười ha ha:



- Được, không nói chính sự, người đâu!

- Nô ở!

Nội thị nhanh chóng tiến vào chờ lệnh, lúc bọn họ thảo luận chính sự, không được lưu trong phòng hầu hạ, chỉ có thể đứng bên ngoài cửa.

- Đi nói cho Triệu Cơ phu nhân, mang theo thịt ngon đưa lên cho mọi người hưởng dụng, rượu nha, nàng xem rồi làm!

Trang Tương Vương rất là hào sảng, trong cung cái gì cũng không thiếu, nhất là thịt.

Mọi người đứng lên hoạt động thân thể, còn có người nhân cơ hội chạy ra thả nước.. Lý Quý Dương lôi kéo Doanh Chính chạy ra thả nước.. hắn nói rất nhiều, uống rất nhiều nước, đương nhiên cần đi vệ sinh thôi!

Sau khi trở về chỗ ngồi thì có thay đổi rất nhỏ, hắn ngồi cùng Doanh Chính, hai người đồng thời ngồi dưới tay Trang Tương Vương.

Dù sao không nói chuyện chính sự, hắn lại xưng hô "quốc chủ nghĩa phụ" cho nên vị trí hơi có thay đổi, mới ngồi không bao lâu thì cơm chiều bưng lên.

Một hàng cung nữ đều là tuổi trẻ mỹ mạo, bưng thịt bò bốc khói tiến vào, Lý Quý Dương đói bụng nên cũng không nhìn cung nữ, trực tiếp nhìn thịt nướng!

Nếu là Triệu Cơ cho người an bài tự nhiên là dùng gia vị mà Lý Quý Dương đưa tới, là do hắn dùng nguyên liệu trong không gian điều chế, trong đó còn có hồi hương, thì là chưa xuất hiện trong Trung Nguyên.

Hương vị ăn thật ngon.

- Vẫn là quốc chủ có lộc ăn, thịt bò ăn ngon như vậy cựu thần cho tới bây giờ không ăn qua!

Mấy vị lão tướng quân buông lỏng ngồi ăn cơm, dùng chủy thủ cắt thịt nướng, tướng ăn thập phần khí phách hào hùng!

Lý Quý Dương không thích ăn mỡ, nhưng khối thịt của hắn có mang mỡ, vì thế hắn cắt ra định bỏ qua, nhưng nhìn thấy Doanh Chính ăn thịt béo ngon lành liền đem mỡ của mình bỏ vào trong thực đỉnh của hắn.

- Lại không ăn thịt!

Doanh Chính nói thầm một câu, không hề nghĩ ngợi liền bỏ vào trong miệng.

Trang Tương Vương ngạc nhiên:

- Chính nhi, vì sao tiểu Dương đem mỡ đưa cho con ăn?

- Phụ vương, ngài không biết hắn nha, không thương ăn thịt béo, chỉ thích thịt sườn!

Doanh Chính cười nói.

- Quốc chủ nghĩa phụ, chủ yếu là ở chỗ sư phụ ăn cũng đã thói quen, buổi sáng ăn nhẹ mới có khẩu vị, buổi tối cũng không ăn chứa nhiều dầu, sẽ làm mất thèm ăn.

Lý Quý Dương nói.

- Nga?

Ánh mắt Trang Tương Vương lóe lóe:



- Vậy ngươi thích ăn gì đó? Nghĩa phụ cũng không biết đâu!

- Oản.. khụ khụ!

Lý Quý Dương muốn nói là "Đậu phụ cao", đột nhiên ý thức được nơi này là Tần quốc.

Ở thời kỳ Chiến quốc không gọi là đậu phụ, mà gọi là sơn nhung.

- Sơn nhung cao.

Lý Quý Dương thành thật trả lời.

Ở hiện đại, buổi sáng hắn đều đi cửa hàng điểm tâm mua chút đậu phụ cao, nếu đói bụng liền ăn một miếng.

- Sơn nhung cao a!

Trang Tương Vương cười nói:

- Quả nhân cũng thích ăn, nhưng không thích phóng mật đường.

Nói cách khác quá ngọt hắn không thích.

- Con cũng vậy, trước kia mỗi khi ăn đều không bỏ đường, ăn mới ngon!

Lý Quý Dương cao hứng nói.

Trang Tương Vương nở nụ cười:

- Đem rau dại trộn lạnh cho tiểu Dương!

Sắc mặt Vương tướng vô cùng khó xem, từ giữa trưa tới bây giờ hắn cũng không cách nào rời khỏi tòa cung điện này, cho dù đi ra ngoài thả nước cũng có nội thị đi theo!

Hơn nữa nội thị đều là người của Trang Tương Vương, không thể thu mua, cũng không thể giúp hắn truyền lời, hắn cũng không dám mạo hiểm, vạn nhất làm cho quốc chủ hay biết đây?

Ăn cơm thì cũng thôi, đang ăn cao hứng Trang Tương Vương lại kêu ca múa!

Đây không phải yến tiệc chính thức, ca múa cũng không chính quy, mà vũ cơ xinh đẹp, nhảy cũng rất yêu mị, tấu nhạc thập phần triền miên, đối với Lý Quý Dương mà nói điểm hấp dẫn ấy không thấm vào đâu, Doanh Chính còn chưa mở khiếu, càng không quan tâm.

Mấy lão tướng quân đều tuổi tác lớn, sớm vượt qua thời tửu sắc, chỉ có Vương tướng, nhà có cám bã chi thê, đứa con cũng không nên người, vốn liền buồn bực, lúc ăn cơm còn uống nhiều rượu, Triệu Cơ không bưng rượu cho Trang Tương Vương nhưng lại cho người khác, các lão tướng quân tửu lượng tốt, uống một chút chỉ xem như là uống nước.

Chỉ có Vương tướng sốt ruột nên uống rượu giải sầu, kết quả uống nhiều quá!

Uống nhiều cũng không sao cả, nhưng có thêm âm nhạc kiều diễm, vũ cơ xinh đẹp, nhất thời biến thành lão sắc lang!

Doanh Chính ăn no ngẩng đầu liền nhìn thấy được!

Hắn ngồi dưới tay quốc chủ, bộ dạng lại cao lớn nên nhìn thấy thật rõ ràng!

Lý Quý Dương đang cúi đầu ăn rau, Doanh Chính gắp miếng thịt bỏ vào thực đỉnh của hắn, hắn ngẩng đầu liền thấy Doanh Chính nháy mắt ra hiệu: Xem Vương tướng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.