Chương trước
Chương sau
- Ngũ Sắc thảo?

Chủng loại mới luôn làm cho 001 thật hứng thú.

Mặc kệ 001 tự mình đi nghiên cứu mầm móng, Lý Quý Dương đi qua chỗ âm dương linh tuyền, nhìn nhìn, hình như địa phương lớn hơn rất nhiều.

Đá cuội bên trong cũng nhiều hơn rất nhiều, đáng tiếc chỉ có hai màu trắng cùng đen, không có nhan sắc nào khác.

Thật kỳ quái!

Lý Quý Dương nhặt tám viên trắng cùng tám viên đen đi ra, tìm khối vải bông bao bọc lại mang theo đi ra không gian, bỏ vào trong phòng của mình.

Chờ hắn nghĩ kỹ cái cớ, cầm vào hệ thống đưa cho thanh âm là được.

Lý Quý Dương trở thành quý tộc cũng không có gì thay đổi, vẫn ăn điểm tâm thật nhẹ, làm cho cả Lý gia đều học theo hắn, điểm tâm ăn càng ngày càng nhje, nhưng Lý Quý Dương mặc kệ việc nặng, ăn nhẹ hắn cũng không thấy đói, mà người hầu cần làm ruộng thì chịu không được, trong bụng không có du thủy, làm sao có khí lực làm việc?

Thậm chí người thân thể cấp tốc gầy yếu đi xuống, lúc Lý Quý Dương quay về Lý gia trang nhìn thấy liền tức giận hạ lệnh làm điểm tâm đừng học theo hắn.

- Muốn ăn nhẹ cũng được, nhưng mùa này là lúc cần làm việc, giữa trưa nghỉ ngơi cấp thêm một bữa, thịt heo quản đủ, buổi trưa nghỉ một canh giờ dùng cơm!

Lý Quý Dương đã sớm muốn làm cho bọn họ ăn một ngày ba bữa cơm, mùa đông ngắn, lại không cần làm việc, ăn hai bữa chắc bụng kháng lạnh, nhưng mùa xuân hè thời gian ban ngày dài, ăn ba bữa mới được, vả lại cơm trưa cùng cơm chiều nhất định phải có du thủy đủ, bằng không mọi người chịu không nổi.

- Dạ!

Lý Trung quay về nói với bạn già của mình một tiếng.

Hiện giờ quản gia đại thẩm trông coi hơn hai trăm nữ nhân, riêng nhà bếp còn có hơn năm mươi người, còn có năm mươi người là thay thế bổ sung, mỗi người làm việc một ngày nghỉ tạm một ngày, về nhà xem nhi đồng giặt quần áo thu dọn nhà cửa.

Còn lại một trăm thu thập phòng ở quét tước vệ sinh, canh cửi làm quần áo.

Lại có hơn chục người tuổi tác lớn, trực tiếp cho xem nhi đồng, chiếu cố nữ nhân có thai cùng sản phụ, dù sao việc này các nàng đều quen thuộc. Lý Quý Dương thấy trong nhà phân công ngay ngắn trật tự, cảm giác rất tốt, liền thỉnh thoảng quay về nhìn xem, nhà ai có nhi đồng thì cấp quà mừng.

Thế cho nên người của Lý gia trang đều có tiền hơn người bên ngoài!

Tới đầu tháng tư, chiến trường Thái Nguyên truyền về tin tức, hết thảy thuận lợi!

Nhưng so sánh ra chiến trường phương bắc không tốt, nguyên nhân là Trịnh thị Hung Nô tấn công Trường Thành, hơn nữa thời tiết phương bắc cũng ấm muộn, Hung Nô nhân cơ hội đánh một ít là một ít.

Mãi tới khi Doanh Chính tới đi học, Lý Quý Dương phát hiện hắn thật ủ rũ:

- Ngươi làm sao vậy?

- Hai ngày nay quân báo nói, phương bắc.. tổn binh hao tướng.. trong lòng ta thật khổ sở.

Doanh Chính vẫn không đủ thành thục, nghe được quân Tần thương vong liền không thoải mái.

- Là dược liệu không đủ?

Lý Quý Dương nghĩ tới vài thứ trong không gian của mình.

- Dược liệu đều dành cho các tướng quân sử dụng, quân tốt..



Tự nhiên là không cần, cũng không thể dùng, bọn họ ngay cả thầy thuốc cũng không có vài người.

- Ta muốn phái mười người biết y thuật đi qua nhìn xem, dược liệu quản đủ.

Lý Quý Dương vỗ ngực cam đoan:

- Ta trở về thông tri sư huynh, để cho hắn mang dược tài đi phương bắc!

- Ngươi có dược liệu?

Doanh Chính không tin:

- Nhiều quân tốt như vậy, triều đình cũng cấp không nổi..

- Chỗ sư phụ ta có thuốc bột.

Lý Quý Dương cam đoan nói:

- Khẳng định đủ cho hai mươi vạn đại quân triều đình dùng!

- Nhiều như vậy?

Doanh Chính nghe được choáng váng.

Cổ đại cái gì đều thiếu hụt, dân cư ở thời đại Chiến quốc càng là như vậy, hai mươi vạn đại quân đối với một quốc gia mà nói đã là rất nhiều.

Doanh Chính lớn như vậy cũng chưa từng nhìn thấy qua hai mươi vạn người a!

Đừng nói là hai mươi vạn, dù là hai vạn cũng chưa thấy qua, trừ phi hắn đi doanh trại quân đội!

Còn phải làm cho quân tốt xếp thành hàng, vả lại hắn nhiều nhất có thể nhìn thấy được mười vạn, bảo vệ xung quanh Hàm Dương đại khái bốn mươi vạn, không đến năm mươi vạn, chia làm bốn đại doanh, bảo hộ bốn cửa thành.

- Là chỗ sư phụ ta thứ tốt nhiều!

Lý Quý Dương lại bắt đầu đẩy qua cho sư phụ.

Doanh Chính quả nhiên không tiếp tục truy vấn, học xong hai người nói với Cam Lỗi.

- Việc này.. có lợi có tệ.

Cam Lỗi nghĩ nghĩ:

- Cá nhân ngươi ra dược liệu, có e ngại thu mua lòng quân.

- Tiểu Dương không phải người như vậy!

Doanh Chính đầu tiên liền phủ nhận.

- Ngươi tin tưởng không có gì, cần quốc chủ cũng tin tưởng.

Cam Lỗi nhắc nhở.



Doanh Chính trầm mặc, gần đây hắn ra một ít chủ trương đều bị tiên sinh phủ định, nguyên nhân chính là câu: Nếu ngươi là quốc chủ thì mới được.

Nhưng mà hắn không phải, cho tới bây giờ hắn chưa từng mãnh liệt muốn làm quốc chủ như vậy, có thể tùy ý làm việc!

Đến lúc đó cho dù hắn phong tiểu Dương làm tướng quốc, cũng không còn người nào dám phản đối, tiểu Dương cũng sẽ không bị hù dọa phải tìm kiếm lời hứa của hắn.. cho dù lời hứa của hắn cũng không có gì dùng!

Đây là sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận, lời hứa của hắn đối với tiểu Dương mà nói chỉ có thể là lời an ủi, cũng không thể phát ra tác dụng gì thực chất.

- Vậy tùy ý cho quân tốt bệnh chết?

Lý Quý Dương mở to hai mắt:

- Ta không tham thanh âm gì, lấy danh nghĩa của quốc chủ cũng được, cũng không thể bởi vì làm cho mọi người không có thuốc trị liệu mà chờ chết đi?

- Ngươi bỏ được lấy danh nghĩa quốc chủ đưa thuốc?

Cam Lỗi không nghĩ tới Lý Quý Dương hào phóng như vậy.

- Có gì mà luyến tiếc?

Lý Quý Dương sốt ruột chính là mạng người:

- Tuy ta không đi ra Hàm Dương, nhưng cũng biết đánh trận ở phương bắc dị thường hung ác, đó đều là dị tộc, nếu thả bọn họ vào.. Tần, còn có không biết bao nhiêu người gặp nạn đâu!

- Ngươi nói không sai, những dị tộc kia.. thật sự là..

Cam Lỗi thở dài.

- Cho nên a!

Lý Quý Dương sốt ruột:

- Ta nguyện ý thỉnh sư huynh đem thuốc bột tặng qua, không chỉ là đưa cho phương bắc, còn có những quân tốt khác đang đánh giặc, dù sao hắn có rất nhiều thời gian.

Cả ngày 001 luôn muốn đi ra ngoài thu thập giống khan hiếm, hắn không cho người đi? Người kia lại mất hứng, toàn bộ người máy cũng không cao hứng. Không ngăn cản hắn đi, làm sao thả ra cũng là một vấn đề, nếu là vì đưa thuốc thì còn được.

Hắn đã sớm hỏi thăm qua, bọn họ có thể phi hành đường dài, một người máy có thể mang theo vật dụng nặng dưới mười tấn tùy ý phi hành trên không ba năm ngày!

Bọn họ chỉ cần bay ban đêm, ban ngày tìm một chỗ phơi nắng.. bổ sung năng lượng là được!

Từ xưa công cao đắp chúa không ai có kết cục tốt!

Lý Quý Dương cũng không muốn khoe khoang, nhưng không đành lòng nhìn thấy nhiều mạng người vì không có thuốc mà phải chết.

- Nếu là như vậy, cũng phải bẩm báo quốc chủ trước.

Cam Lỗi chỉ điểm:

- Hơn nữa còn phải nói nhận chân một chút, ngoài miễn phí đưa thuốc còn có phải nói thuốc đưa ra còn chưa biết dược hiệu như thế nào, nhưng sẽ không trị chết người, mời quốc chủ cho phép các ngươi cấp cho quân đội làm "thuốc thí nghiệm", nếu hiệu quả tốt tự nhiên ưu tiên cung ứng cho quân đội.

Hai thiếu niên nghe được trợn mắt há hốc mồm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.