Qua thật nhiều năm sau.
.
Gió táp mưa sa không còn liên quan đến họ, mây cuộn mây trôi, nhìn tẫn thiên hạ.
.
Đỉnh Thanh Phong, cổ tùng sừng sững, gió lạnh thổi qua.
.
Một thân thể gầy yếu hơi nghiêng người về sau, người sau lưng lập tức ôm chặt hắn vào lòng, dường như sẽ ôm thế này đến trăm năm, ngàn năm, vạn năm, và vĩnh viễn…
.
“Có còn nhớ không?”
.
“Ân, chuyện của chúng ta, ta vĩnh viễn sẽ không quên.”
.
“Có còn nhớ ta đã hỏi ngươi, ta có lười không, ngươi đáp…”
.
“Không lười.”
.
“Có còn nhớ khi ta bảy tuổi thì cầm đao gác lên cổ tiểu cô nương không.”
.
“Trước khi ngươi ngất xỉu, ngươi nói sát thủ giết cuối cùng là bản thân mình, khoảnh khắc ấy, ta sẽ không quên.”
.
“Có còn nhớ đã từng kêu ngươi câm miệng không?”
.
“Còn nhớ, lúc đó ta thật sự đã câm miệng rồi.”
.
“Có còn nhớ ngươi nói sẽ dạy ta võ công hay không?”
.
“Còn nhớ, nhưng ta lại không dạy được.”
.
“Có còn nhớ lần đầu tiên ta uống rượu?”
.
“Còn nhớ, lúc ấy ngươi còn muốn uống thêm.”
.
“Có còn nhớ…”
.
Từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên vết sẹo dài khắc lên gương mặt tuyệt mỹ ấy, hôn dấu vết thật dài kia, hôn một lần, trong lòng lại đau đớn một phân, thương yêu dành cho đối phương lại tăng thêm một tầng, “Đứa ngốc, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-ton/2252466/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.