Nhận ra bị đánh lén Bùi Vân Dã chỉ sửng sốt trong nháy mắt liền lấy lại tinh thần, mà Minh Ương cũng vừa lúc buông hắn ra, nhanh chóng đi qua tên mặt thẹo không biết tỉnh lại lúc nào hay là vẫn luôn giả bộ bất tỉnh ở sau lưng.
Vẻ giễu cợt hờ hững trên mặt cậu đã biến mất, sát ý lạnh như băng nhảy ra, giơ chân đá văng súng ống trong tay người kia, sau đó dẫm lên cánh tay bị trúng đạn của gã nghiền mạnh.
“A ——”
Mặt thẹo kêu lên đau đớn, máu nhỏ xuống từ cánh tay nhuộm đỏ đế giày của Minh Ương, thống khổ trên mặt gã cũng dần sinh ra cảm giác sợ hãi khi Minh Ương cúi người.
Minh Ương ngồi xổm xuống, dùng họng súng còn mang theo độ ấm đặt ở trán gã, chỉ cần cậu bóp nhẹ cò súng, đầu mặt thẹo liền sẽ nổ tung giống như một chùm pháo hoa đỏ tươi.
Không có ai khi tới gần uy hiếp tử vong còn có thể không đổi sắc mặt, cho dù gã đã tự tay chấm dứt sinh mệnh của người khác.
Nhưng người đàn ông đầu húi cua vẫn không cầu xin tha, gã trừng mắt Minh Ương gầm lên thống khổ: “Mày… không dám giết tao.”
“Hả?” Minh Ương nhếch môi, cò súng lại đi xuống một chút.
“Vì sao tôi lại không dám?”
Giọng của cậu lạnh hơn gió đêm, con ngươi của mặt thẹo co lại, run rẩy nói ra câu chê cười,
“Giết… giết người phạm pháp.”
Minh Ương xì một cái cười ra tiếng, cậu rũ mắt nhìn sinh mệnh mặc người nắm giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh/2523001/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.