Nắng sớm mờ mờ, an tĩnh như hoàng hôn, Bùi Vân Dã nằm trên giường lớn lại không hề buồn ngủ.
Bùi Vân Dã bỗng nghe thấy tiếng kêu yếu ớt trong khoảng lặng giữa những đợt sấm, như là tiếng nức nở của thú non, ngay sau đó một loạt tiếng va chạm leng keng loảng xoảng truyền đến từ phòng khách.
Lúc Bùi Vân Dã đi ra liền thấy Minh Ương nằm trên ghế sô pha.
Không gian của căn hộ này cực lớn, rất ít đồ nội thất, nhưng nên có thì vẫn đủ.
Minh Ương đã thay bộ đồ Bùi Vân Dã đưa cho cậu, tùy ý giống như nhà mình, một chân duỗi thẳng, chân khác cong lại, gối lên tay, nhìn chằm chằm màn hình tinh thể lỏng với ánh mắt vô thần.
Thật đúng là không khích khí chút nào.
Màn hình TV LCD chiếu ra khuôn mặt vô thần của cậu giống như là một khuôn mặt quỷ, nhưng nhìn kỹ mà nói, kỳ thật có thể phát hiện hốc mắt cậu có chút trong suốt, bên trong con ngươi còn cất giấu một chút sợ hãi.
Nhưng độ sáng của màn hình bỗng nhiên giảm xuống, Bùi Vân Dã cũng không để ý tới những cái đó.
Thảm mềm hút đi tiếng chân, cho nên Bùi Vân Dã đi ra cậu cũng không biết, ánh sáng mỏng manh vừa lúc giấu hắn ở trong bóng tối.
Nhưng theo Bùi Vân Dã đến gần, Minh Ương đột nhiên bật dậy khỏi sô pha, biểu tình trên mặt cũng nhanh chóng trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm về phía Bùi Vân Dã với ánh mắt sáng quắc.
Bùi Vân Dã bỗng nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh/2522987/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.