Lưu An An không nói gì chờ đợi Quỳnh Lam tiếp tục lên tiếng, cô ta lấy tay lau nước mắt nói:
“Đứa nhỏ này là con của tôi và Tuấn Khanh, lúc đó cha và mẹ kế ép tôi phải phục vụ ông già để đổi lấy hợp đồng làm ăn, tôi không cam tâm nên đã lên giường với anh ta, sau đó tôi bị bà Bích bỏ thuốc bán cho đối tác, may mắn tôi thoát được nhưng vì quá sợ hãi nên đã quên uống thuốc, mấy tháng sau tôi phát hiện bụng mình to lên, đi khám mới biết mình mang thai.”
Tiếng khóc của Quỳnh Lam uất nghẹn không giống nói dối, đặt biệt là đôi mắt chứa đầy nổi tuyệt vọng kia không thua kém gì cô trong ba năm sống cùng Diệp Bắc Minh.
Quỳnh Lam nói tiếp:
“Tôi vốn định phá bỏ nhưng không nỡ, nó đã bốn tháng biết đạp bụng rồi, vậy nên tôi đến tìm Tuấn Khanh hy vọng anh ta sẽ cho tôi và con bến đỗ vững chắc, nhưng anh ta thật sự quá nhẫn tâm, anh ta lôi tôi đến bệnh viện trực tiếp ép tôi phá thai, lúc nằm trên bàn mỗ tôi sợ lắm, may sao trước khi thuốc mê ngấm vào người tôi đã chạy thoát được.”
Lưu An An nhíu mày, cô hoàn toàn không tán đồng với hành vi của Tuấn Khanh, đứa bé vô tội, huống hồ phá thai khi tháng lớn rất nguy hiểm có thể chết cả mẹ lẫn con, anh ta coi mạng người như cỏ rác sao?
“Hiện tại cô tính toán thế nào?” Lưu An An hỏi.
Thật ra cô vẫn hận Quỳnh Lam, nhưng thấy cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471591/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.