Chương trước
Chương sau
Lưu An An không nói gì chờ đợi Quỳnh Lam tiếp tục lên tiếng, cô ta lấy tay lau nước mắt nói:

“Đứa nhỏ này là con của tôi và Tuấn Khanh, lúc đó cha và mẹ kế ép tôi phải phục vụ ông già để đổi lấy hợp đồng làm ăn, tôi không cam tâm nên đã lên giường với anh ta, sau đó tôi bị bà Bích bỏ thuốc bán cho đối tác, may mắn tôi thoát được nhưng vì quá sợ hãi nên đã quên uống thuốc, mấy tháng sau tôi phát hiện bụng mình to lên, đi khám mới biết mình mang thai.”

Tiếng khóc của Quỳnh Lam uất nghẹn không giống nói dối, đặt biệt là đôi mắt chứa đầy nổi tuyệt vọng kia không thua kém gì cô trong ba năm sống cùng Diệp Bắc Minh.

Quỳnh Lam nói tiếp:

“Tôi vốn định phá bỏ nhưng không nỡ, nó đã bốn tháng biết đạp bụng rồi, vậy nên tôi đến tìm Tuấn Khanh hy vọng anh ta sẽ cho tôi và con bến đỗ vững chắc, nhưng anh ta thật sự quá nhẫn tâm, anh ta lôi tôi đến bệnh viện trực tiếp ép tôi phá thai, lúc nằm trên bàn mỗ tôi sợ lắm, may sao trước khi thuốc mê ngấm vào người tôi đã chạy thoát được.”

Lưu An An nhíu mày, cô hoàn toàn không tán đồng với hành vi của Tuấn Khanh, đứa bé vô tội, huống hồ phá thai khi tháng lớn rất nguy hiểm có thể chết cả mẹ lẫn con, anh ta coi mạng người như cỏ rác sao?

“Hiện tại cô tính toán thế nào?” Lưu An An hỏi.

Thật ra cô vẫn hận Quỳnh Lam, nhưng thấy cô ta ra nông nỗi này cũng không muốn thêm dầu vào lửa.

Quỳnh Lam cúi đầu vân vê chân váy, cổ rụt rụt bả vai cũng run rẩy không ngừng, lúc sau cô ta nói:

“Tôi muốn ra nước ngoài làm lại từ đầu.”

Bộp.

Đột nhiên cô ta quỳ xuống trước mặt Lưu An An, hai tay chắp lại cầu xin:

“An An, xin cô nuôi đứa nhỏ được không? Tôi xin thề có trời đất chứng giám, tôi vĩnh viễn sẽ không đòi lại con, nếu không tôi sẽ bị trời đánh thánh đâm chết không được siêu sinh.”

Lưu An An nhìn cô ta, sau đó lại nhìn đứa trẻ nằm trong xe đẩy, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh.

“Ký giấy đảm bảo đi. Nếu sau này cô lật lọng, tôi sẽ khiến cô chết không được yên thân đấy.”

...

Lúc Lưu An An trở lại phòng bệnh, Diệp Bắc Minh vừa được bác sĩ thay băng gạc, bà Hằng ngồi bên cạnh gọt táo cho anh, thấy cô tới, anh chưa kịp vui mừng gọi cô thì đã thấy đứa trẻ trên tay cô.

Bà Hằng ngạc nhiên hỏi:

“Đây là con của ai vậy?”

Lưu An An mỉm cười, đôi mắt tràn ra tình yêu thương của mẹ.

“Đây là con của con.

Đầu tháng chín, cuối thu đầu đông, đây là thời điểm thích hợp để tổ chức đám cưới.

Ngày hôm đó báo chí truyền thông được một phen oanh tạc.

[Diệp Bắc Minh và Lưu An An nối lại tình xưa, nghi vấn kết hôn vì con.]

Fan của Lưu An An biết cô lại có con thì khóc vựng vì vui mừng, thần tượng của họ sẽ không bao giờ chịu đau khổ nữa, có đứa trẻ này, họ lại được rót đầy hy vọng cô sẽ quay trở về giới giải trí trong một ngày không xa rồi.

Đương nhiên cũng có người mắng cô mù quáng lụy tình, nhưng phần nhiều là cảnh cáo Diệp Bắc Minh đối xử tốt với cô, nếu không họ sẽ ném trứng thúi vào người anh mỗi khi nhìn thấy anh đấy.

Trên lễ đường, MC đọc lời tuyên thệ, khoảnh khắc đeo nhẫn cưới vào tay Lưu An An, Diệp Bắc Minh run đến mức không cầm nỗi bàn tay của cô, sau cùng vì quá căng thẳng và bất lực mà bật khóc như một đứa trẻ khiến khán giả bên dưới cười to.

Lưu An An cũng cười, cuối cùng thì cô cũng nắm giữ được trái tim của người đàn ông này rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.