Diệp Bắc Minh nghe Lưu An An móc mỉa mình xong cũng không phản bác được câu nào, bởi vì cô nói đúng, anh và Tuấn Khanh là cá mè một lứa, nhưng chính là như thế anh mới không muốn cô đi lại quá gần với anh ta, anh sợ cô sẽ chịu thương tổn vì bị anh ta lừa gạt.
Diệp Bắc Minh cúi thấp đầu xuống, chán nản nói:
“Anh thừa nhận anh là tên khốn nạn, anh chỉ muốn nhắc nhở em một chút thôi rồi đi ngay.”
“Biết rồi.”
Lưu An An đáp lại hai chữ rồi nghiêng đầu đưa lưng về phía anh, bất đắc dĩ anh chỉ phải lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Mấy ngày sau.
Buổi tối, tại quán bar trung tâm thành phố.
Tuấn Khanh nốc hết ly rượu này đến ly khác như uống nước lã, mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt lờ đờ, rõ ràng là đã say đến quên hết trời đất.
Mấy ngày nay anh ta luôn đến bệnh viện thăm Lưu An An nhưng đều bị mẹ con Lệ Phương đuổi về, đã vậy anh ta còn không được nổi giận mà phải giữ bộ mặt lịch thiệp ôn hòa trước mặt cô khiến anh ta nghẹn đến mức muốn thổ huyết.
Cái tên khốn Diệp Bắc Minh kia cũng vậy, đã ly hôn rồi sao không theo đuổi ánh trang sáng của mình đi, để cô ấy cứ lảng vảng trước mặt Lưu An An làm anh ta không có cơ hội tiếp cận cô.
Nếu Lệ Phương là con cái nhà bình thường anh ta có thể tàn nhẫn khiến cô ấy biển khỏi thủ đô, nhưng cô ấy lại là con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tinh-vo-yeu/3471577/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.