Diệp Bắc Minh nghe Lưu An An móc mỉa mình xong cũng không phản bác được câu nào, bởi vì cô nói đúng, anh và Tuấn Khanh là cá mè một lứa, nhưng chính là như thế anh mới không muốn cô đi lại quá gần với anh ta, anh sợ cô sẽ chịu thương tổn vì bị anh ta lừa gạt.
Diệp Bắc Minh cúi thấp đầu xuống, chán nản nói:
“Anh thừa nhận anh là tên khốn nạn, anh chỉ muốn nhắc nhở em một chút thôi rồi đi ngay.”
“Biết rồi.”
Lưu An An đáp lại hai chữ rồi nghiêng đầu đưa lưng về phía anh, bất đắc dĩ anh chỉ phải lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.
Mấy ngày sau.
Buổi tối, tại quán bar trung tâm thành phố.
Tuấn Khanh nốc hết ly rượu này đến ly khác như uống nước lã, mặt đỏ bừng bừng, đôi mắt lờ đờ, rõ ràng là đã say đến quên hết trời đất.
Mấy ngày nay anh ta luôn đến bệnh viện thăm Lưu An An nhưng đều bị mẹ con Lệ Phương đuổi về, đã vậy anh ta còn không được nổi giận mà phải giữ bộ mặt lịch thiệp ôn hòa trước mặt cô khiến anh ta nghẹn đến mức muốn thổ huyết.
Cái tên khốn Diệp Bắc Minh kia cũng vậy, đã ly hôn rồi sao không theo đuổi ánh trang sáng của mình đi, để cô ấy cứ lảng vảng trước mặt Lưu An An làm anh ta không có cơ hội tiếp cận cô.
Nếu Lệ Phương là con cái nhà bình thường anh ta có thể tàn nhẫn khiến cô ấy biển khỏi thủ đô, nhưng cô ấy lại là con gái của nhà họ Lệ, gia đình anh ta, nhà họ Diệp và nhà họ Lệ đều là gia tộc có máu mặt trong nước hình thành nên thế gọng kiềm khống chế lẫn nhau nên anh ta không thể vì Lưu An An mà làm chuyện ngu xuẩn.
Nhớ đến gương mặt lạnh lùng xinh đẹp như đóa hoa hồng cao quý của Lưu An An, Tuấn Khanh chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng hận không thể đè cô dưới thân mà không ngừng dày vò rồi nhìn cô khóc lóc cầu xin anh ta tha cho.
Nghĩ đến cảnh tượng tuyệt mỹ này, thằng nhỏ của anh ta lại cứng lên.
“Mẹ kiếp! Tất cả đều do tên Diệp Bắc Minh kia làm hại.”
Rõ ràng anh ta gặp Lưu An An trước nhưng vì lúc đó trong nhà ngăn cấm anh ta qua lại với con riêng của một chủ doanh nghiệp nhỏ nếu không sẽ cắt thẻ của anh ta nên anh ta chỉ có thể cúi đầu, đồng thời dùng thân phận bạn của Diệp Bắc Minh để tiếp cận cô.
Bây giờ anh ta đã nắm quyền to trong tay, mặc dù Lưu An An khó có con được nữa, nhưng anh ta không ngại để cô làm hồng nhan bên cạnh mình, tận hưởng vinh hoa phú quý mà anh ta đưa cho.
Tuy rằng không cưới nhưng cuộc sống của cô sẽ như bà hoàng, nào ngờ chính vì quyết định sai lầm mà con đường theo đuổi người trong lòng của anh ta lại gặp nhiều trắc trở như vậy.
Tuấn Khanh càng nghĩ càng giận, sau đó lại nốc thêm một ly rượu đầy, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói dầu mỡ:
“Ây dô, đây không phải cậu Khanh à? Tại sao lại uống rượu một mình vậy? Mấy con đào trong quán đâu hết rồi sao không ra đây hầu hạ cậu Khanh?”
Tuấn Khanh đờ đẫn nhìn qua thì thấy người vừa nói chuyện là một ông chú trung niên đầu hói bụng phệ, trên mặt ông ta còn treo một nụ cười đáng khinh.
Mắt thấy mấy tiếp viên trong quán bar đang tiến tới chỗ của mình, anh ta ném mạnh chai rượu về phía họ rồi hét to:
“Cút!”
Mấy cô tiếp viên lập tức bị dọa sợ lùi về phía sau, sau đó lại nghe Tuấn Khanh vỗ vào đầu người đàn ông trung niên rồi nói:
“Cho ông ba giây để cút, nếu không mấy cọng lông trên đầu ông cũng mất luôn đấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]